Bên ngoài, giọng của Thủy Anh lạnh nhạt, không nồng cũng chẳng nhạt, ứng phó với Nguyên Thiên Thiên rất ung dung, bình thản, như thể hoàn toàn chẳng buồn để tâm đến những lời châm chọc trong lời nói của nàng ta. Còn miệng lưỡi Nguyên Thiên Thiên thì vẫn độc địa như thời chưa xuất giá, lời nào khó nghe là buông ra lời đó, bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi chút nào. Yến Thanh Ca sau khi dặm lại lớp trang điểm, đã che hết dấu vết từng khóc trên mặt. Trên mí mắt cũng được phủ phấn, chỉ còn chút đỏ nhàn nhạt nhưng nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra. Nàng làm theo lời cung nữ, nhắm mắt ngồi yên một lát, đến khi ra ngoài, trông chẳng có gì bất thường. Cung nữ vừa vén rèm lên, Yến Thanh Ca liền giả vờ dụi mắt bước ra, làm bộ mới tỉnh dậy:“Thủy trắc phi nương nương, đa tạ người đã cho mượn phòng! Thần phụ thấy đỡ hơn nhiều rồi. Khuôn mặt Nguyên Thiên Thiên hơi méo mó, cười lạnh nói:“Ngươi ở trong đó làm gì thế? Ta thấy mắt đỏ hoe, chẳng lẽ làm chuyện gì xấu, có tật giật mình nên mới khóc? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương