Sáng sớm hôm sau, Yến Thanh Ca chải chuốt cẩn thận.Tuy là hội thưởng cúc, nhưng mục đích chủ yếu là du ngoạn nên cũng không cần mặc lễ phục rườm rà.

Nàng vận một bộ váy vân nhạn bằng lụa đôi thêu nổi, bên ngoài khoác áo vải đoạn xanh viền hoa cổ chéo, tóc búi hai bên thành hai búi thấp, dưới tai buông lơi hai lọn tóc dài rủ xuống trước ngực. Ngoài chiếc vòng cổ châu ngọc san hô viền vàng đỏ ra thì đầu tóc chỉ cài đôi hoa hợp hoan làm từ lông hồ ly đỏ, hoàn toàn không đeo thêm khuyên tai hay trang sức gì. Cả người toát lên vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Đi theo sau nàng là Như Ý và Châu ma ma, tay xách nách mang đủ thứ: nào là bánh ngọt mới làm từ nửa đêm theo lời dặn, nào là trà nước, chăn mỏng, ô nhỏ, hộp kim chỉ, thuốc trị thương… tất cả gói gọn trong hai bọc lớn.

Để đề phòng mấy kẻ không biết điều thừa lúc nàng vắng mặt mà lục lọi đồ đạc, nàng đã căn dặn kỹ các nha hoàn, bà tử trong phòng: sau khi nàng rời đi phải lập tức khóa cửa, dù trời có sập cũng không được mở, chờ đến khi nàng về.

Ở Hàn Hữu Cư, Yến Tùng Niên và những người khác cũng đã chuẩn bị xong. Phía sau ông ta không chỉ có Yến Thục Ngọc, mà còn có cả Hải di nương.

Nụ cười trên mặt Hải di nương rạng rỡ đến chói mắt, cứ như thể bà ta mới là chính thất chủ mẫu trong nhà. Yến Thanh Ca quay đầu đi, chẳng buồn nhìn đến bộ dạng đắc ý đó.

Ra khỏi thành, xe ngựa chạy về phía động sơn rất đông, trong đó không ít người quen biết với Yến Tùng Niên, suốt dọc đường tiếng chào hỏi vang lên không dứt. Nhiều người còn cười nói, đang mong đợi được nghe thơ của tiểu thư Yến gia – Thục Ngọc. Yến Tùng Niên mặt mày rạng rỡ, cười ha hả đầy đắc ý.

Còn trong xe ngựa, Yến Thanh Ca lại im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Lần này Sở Đan Chu không đến báo rằng Yến Thục Ngọc muốn nàng giúp làm thơ thay, chắc là mẹ con họ đã vắt không ra thơ nữa, đành tìm người khác viết hộ. Một lát nữa nàng cũng muốn xem thử, người mới bọn họ mời về có trình độ đến đâu.

Dưới chân động sơn, nơi tổ chức hội cúc đã được bày biện sẵn. Ngoài những khóm cúc dại vốn có sẵn, còn có vô số chậu cúc cảnh được mang tới tô điểm thêm. Nhiều nhà quyền quý còn dựng sẵn những nhà tranh nhỏ để nữ quyến trong nhà nghỉ ngơi.

Vừa bước xuống xe, Yến Thanh Ca đã thấy một nha hoàn nhanh chóng chạy tới, mỉm cười nói:“Đại tiểu thư Yến gia đến rồi! Tiểu thư nhà chúng tôi nhớ người lắm, dặn tôi đứng đây chờ. Vừa thấy liền mời người qua đấy.

Nha hoàn này là Xuân Nê, người thân cận bên cạnh Lăng Tiêu, Yến Thanh Ca nhận ra, liền mỉm cười:“Làm phiền tỷ rồi, ta nói với phụ thân một tiếng sẽ qua ngay.

Nàng quay sang Yến Tùng Niên:“Phụ thân, tiểu thư Lăng gia mời con đến chơi, con xin phép đi trước.

Yến Tùng Niên vui mừng khôn xiết. Ông ta vốn luôn muốn Yến Thanh Ca dẫn Yến Thục Ngọc đến nhà họ Lăng chơi vài lần, nhưng lần nào nàng ra khỏi cửa cũng chỉ đến chỗ Lạc Nghị, chưa từng tới nhà ai khác. Lần này thì đúng dịp.

Ông ta hồ hởi quay người gọi:“Thục Ngọc, con theo tỷ tỷ con đi nhé. Rồi lại nhìn sang Hải di nương:“Hai đứa con gái, nên có người trông nom mới yên tâm. Bà cũng đi theo đi, chăm sóc các con một chút.

Xuân Nê sững sờ đến ngây người — đời này nàng chưa thấy ai mặt dày như vậy. Tiểu thư nhà nàng rõ ràng chỉ mời một mình Yến Thanh Ca, vậy mà họ kéo thêm cả nhị tiểu thư và một bà di nương, rốt cuộc là có ý gì?

Yến Tùng Niên ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng bước vào chuyện chính, quay sang Yến Thanh Ca nói:“Thanh Ca, thiệp mà cữu cữu con cho ấy, con là con gái còn nhỏ, dùng không tiện. Đưa ta giữ cho.

Yến Thanh Ca cắn môi, cố nén lửa giận, móc từ tay áo ra tấm thiệp mạ vàng, đưa cho ông ta.

Xuân Nê bên cạnh như hóa đá — nàng không nhìn lầm, vị lão gia này đã cướp lấy tấm thiệp mạ vàng của chính con gái mình? Chẳng lẽ ông ta không được mời? Cảnh tượng này thật khiến người ta không dám tin vào mắt mình.

Trong trạng thái đầu óc quay cuồng, Xuân Nê dẫn Yến Thanh Ca đi sâu vào khu vực hội cúc. Yến Thục Ngọc và Hải di nương thì vui mừng ra mặt, đi theo phía sau, ung dung tiến vào nhà tranh do phủ Lăng gia chuẩn bị.

Nhà tranh của Lăng phủ tuy không có tường bao bốn phía, nhưng có dựng hàng rào tre, bên trong lẫn ngoài trồng kín các loại hoa cúc rực rỡ, đang vào độ nở rộ, muôn màu muôn vẻ, đẹp đến ngẩn ngơ.

Lăng Tiêu vừa thấy Yến Thanh Ca liền vui mừng chạy ào ra từ trong nhà tranh, cười rạng rỡ gọi:“Thanh Ca muội muội!Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười trên mặt nàng ta liền biến mất, thay bằng ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn sang Yến Thục Ngọc và Hải di nương. Nàng ta quát Xuân Nê:“Ta bảo ngươi dẫn đại tiểu thư Yến gia đến, ngươi lại dắt thêm hai cái đuôi là sao? Đúng là đầu heo!

Xuân Nê bị mắng đến đỏ mặt, nhớ lại vị lão gia “cao quý kia, chỉ thấy tủi thân đến cực điểm.

Hải di nương bị Lăng Tiêu mắng thẳng mặt, sắc mặt tái xanh. Bà ta vội đưa tay về phía Thái Phượng, nhận lấy một chiếc hộp gỗ mỏng, nói:“Vị này là tiểu thư Lăng gia phải không? Lần trước công chúa Nhu Tuệ tổ chức yến hội thưởng sen, con bé Thục Ngọc nhà ta lỡ lời thất lễ, luôn lấy làm áy náy, chỉ mong được tạ lỗi. Hôm nay đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ, mong Lăng tiểu thư nhận cho.

Lăng Tiêu hờ hững nhận lấy, mở ra xem thì không nhịn được cười khẩy. Nàng ta rút quyển Kiến Hà Tập bên trong ra, ném thẳng xuống đất, dùng chân giẫm lên vài cái rồi chửi:“Thứ đồ đạo nhái này mà cũng dám đem tặng? Bẩn cả mắt ta!

Mặt Yến Thục Ngọc tái nhợt, lập tức quay đầu nhìn Yến Thanh Ca, run giọng nói:“Tỷ… tỷ nói chuyện của muội cho người ta biết rồi à?

Sở Đan Chu vốn là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, sớm đã mách cho Yến Thục Ngọc biết việc Yến Thanh Ca phát hiện chuyện nàng ta mua thơ. Thục Ngọc cho rằng chính Yến Thanh Ca mách lẻo với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hếch cằm, hừ lạnh:“Ai đồn nhảm danh tiếng của cô? Cô tưởng người đời mù hết à? Thơ đó có phải chép lại hay không, chẳng lẽ người ta không phân biệt nổi?

Nói rồi, nàng ta kéo tay Yến Thanh Ca, quay người bước vào nhà tranh, hất mặt nói:“Chúng ta đi.

Trong lòng Yến Thục Ngọc hoang mang lo lắng, nhưng Hải di nương lại vẫn giữ được bình tĩnh hơn, liền lên tiếng:“Lăng cô nương, không có chứng cứ rõ ràng, sao cô có thể nói thơ của Thục Ngọc nhà ta là chép lại? Hôm nay đúng dịp hội thơ, nếu cô không tin, chi bằng để Thục Ngọc làm ngay một bài thơ về hoa cúc, thế nào?

Lăng Tiêu vốn chán ghét Hải di nương, chẳng buồn đáp lời. Lúc này trong phòng lại bước ra một thiếu nữ dịu dàng, tiến đến nắm tay Yến Thanh Ca và Lăng Tiêu, cười bảo Lăng Tiêu:“Xem kìa, muội lúc nào cũng nóng nảy như thế, trách sao dì Hạ cứ không yên lòng về muội.

Yến Thanh Ca mỉm cười:“Tỷ tỷ Mẫn Chi cũng ở đây sao? Vừa nãy muội thấy bóng trong phòng đã đoán là tỷ rồi.

Ninh Mẫn Chi cười khúc khích, khẽ xoa đầu nàng:“Đúng đó, dạo này tỷ bận rộn quá trời. Hôm nay được ra ngoài cũng là cha đặc biệt cho phép đấy, nếu không lần trước tỷ đã đích thân đến Yến phủ cảm ơn muội rồi.

Yến Thanh Ca mím môi cười:“Chỉ là một bát canh giải rượu thôi, muội nhận được quà cảm ơn còn thấy giật mình đấy.

Lăng Tiêu bỗng hăng hái chen vào:“Canh giải rượu gì cơ? Sao muội không biết chuyện đó nhỉ? Tỷ Mẫn Chi, tỷ ra ngoài hôm nay chẳng phải vì Nhị công tử nhà họ Vệ cũng sẽ đến sao? Tỷ cứ bám riết muội, người ta không thấy tỷ là buồn đấy.

Ninh Mẫn Chi đỏ mặt, khẽ nhéo má Lăng Tiêu:“Cái miệng nhỏ này của muội đúng là chẳng chịu yên.

Rồi nàng kéo hai cô gái lại gần, mỉm cười vẫy tay về phía Hải di nương đang bị ghen tức dằn vặt:“Đã đến đây thì đều là khách cả. Lăng muội muội vốn tính thẳng thắn, lời lẽ vừa rồi nếu có thất lễ, mong phu nhân và tiểu thư thông cảm.Sau đó nàng chăm chú nhìn Yến Thục Ngọc, cười nhã nhặn:“Đây chính là ‘nữ trạng nguyên’ mà ngoài kia vẫn hay nhắc đến sao? Dung mạo quả thật xinh đẹp. Hôm trước ở trang của công chúa Nhu Tuệ ta có thấy thoáng qua, nay gặp lại, càng đẹp hơn mấy phần. Đã là trạng nguyên, lại còn có thi tài, hôm nay nếu được nghe một bài thơ cúc thì thật là vinh hạnh. Mời vào ngồi chơi chút chứ?

Ninh Mẫn Chi xưa nay luôn ôn hòa, nàng nói vài câu khéo léo, lập tức khiến không khí dịu lại. Hải di nương và Yến Thục Ngọc vì thế cũng được mời vào nhà tranh.

Lăng Tiêu dù tức đến phồng má nhưng cũng không cãi nữa. Còn mẹ con Hải di nương thì đắc ý trong lòng, cảm thấy cuối cùng cũng có người biết nhìn người.

Họ theo Mẫn Chi vào trong, chọn chỗ ngồi. Lúc này mới phát hiện ngoài Mẫn Chi và Lăng Tiêu thì trong lều chỉ có vài nha hoàn hầu hạ, trong lòng hơi thất vọng.

Yến Thục Ngọc khẽ kéo tay áo Hải di nương, lắc đầu nhẹ. Hải di nương hiểu ý con gái — nàng ta lo ở đây người ít, thơ mua thì không nhiều, đọc một bài là mất một bài, nếu chỉ có mấy người nghe, lại thêm hai người vốn đã không ưa nàng ta, thật là phí của.

Ninh Mẫn Chi ngồi xuống, thấy Yến Thục Ngọc mãi không nhắc đến chuyện làm thơ, liền dịu dàng cười hỏi:“Muội muội chẳng phải vừa nói muốn làm thơ sao? Sao lại không mở lời nữa? Tỷ đang đợi nghe đây.

Yến Thục Ngọc khó xử nói:“Muội mới đến, cảnh sắc còn chưa ngắm kỹ, muốn đi dạo thêm một chút, nhìn nhiều hoa cúc rồi mới có cảm hứng làm thơ.

Ninh Mẫn Chi cười:“Chuyện ấy có gì đâu. Tỷ thơ nào cũng thích nghe. Muội và lão gia Yến đại nhân cha con tình thâm, hay là đọc một bài thơ ca tụng phụ thân đi? Không cần mới viết, thơ cũ cũng được.Vừa nói, nàng vừa sai nha hoàn rót thêm trà cho Thục Ngọc, ánh mắt mỉm cười nhưng lại dõi chặt vào gương mặt nàng.

Câu này như sét đánh giữa trời quang, khiến lòng bàn tay Yến Thục Ngọc toát mồ hôi lạnh. Sắc mặt nàng thay đổi liên tục, lập tức quay sang cầu cứu Hải di nương.

Ánh mắt Hải di nương trở nên sắc bén, lạnh lẽo. Bà ta lúc này mới hiểu — Ninh Mẫn Chi quả không phải dạng vừa. Nụ cười ôn nhu kia chẳng qua là dao găm bọc nhung. Mời họ vào chỉ là kế dụ địch. Nếu hôm nay Thục Ngọc không thể ứng khẩu một bài thơ ca ngợi Yến Tùng Niên, thì chẳng khác nào tự chứng minh bản thân chỉ là “trạng nguyên rởm.Không những thế, còn bị mang tiếng bất hiếu — đã ra thơ tập, vậy mà chưa từng làm nổi một bài thơ về cha mẹ. Thật là trò cười thiên hạ!

Đến lúc này Hải di nương mới bàng hoàng nhận ra: họ đã vô tình sa vào cái bẫy của Ninh Mẫn Chi. Những thiên kim tiểu thư nhà quyền quý quả nhiên không dễ đối phó. Đừng thấy họ trông mềm mại, yếu ớt, mà mỗi người đều đầy mưu sâu kế hiểm, sát người không dao.

Yến Thục Ngọc chớp mắt liên tục, cố gắng giữ bình tĩnh. Hải di nương sốt ruột đến cùng cực, nghiến răng tự cắn vào lưỡi, cơn đau dữ dội khiến miệng trào lên vị tanh nồng của máu.

Xuân Nê bên kia hoảng hốt chỉ vào Hải di nương:“Vị nữ khách kia, bà… bà…

Hải di nương mở miệng ra, ngơ ngác nhìn nàng ta:“Ta sao vậy?

“Bà… bà chảy máu đầy miệng kìa… Xuân Nê run run nói.

Mọi người đều thấy rõ — miệng Hải di nương hé mở, cằm chảy đầy máu tươi, dòng máu từ trong miệng vẫn không ngừng tuôn ra. Nhưng sắc mặt bà ta lại như thể không hề hay biết.

Ninh Mẫn Chi biến sắc, vội ra lệnh cho nha hoàn:“Mau ra ngoài, mời người biết y thuật đến đây!

Yến Thục Ngọc kinh hoảng hét lên:“Mẫu thân! Mẫu thân, người làm sao vậy?

Hải di nương cầm khăn tay lau cằm, nhìn vết máu đỏ tươi trên đó, bỗng trợn trắng mắt, cả người “phịch một tiếng ngã ngửa ra sau, đập mạnh xuống đất bất tỉnh.