Yến Thục Ngọc sớm đã chuẩn bị sẵn mấy bài thơ, trong lòng cân nhắc một hồi, chọn ra bài nàng tự cho là hay nhất, liền ngẩng chiếc cằm nhỏ xinh, hướng mặt nước mà ngâm vang: “Tịch xuân hữu thì tận, thử khí thôi hạm đạm.Lăng ba chiêu hương u, mãn mục thanh la sam.Bất thị Quảng Hàn khách, cao khiết chiếu nhân gian.Nguyện tùy bích đào khứ, lai niên thực thủy biên. (Nghĩa: Tiếc xuân rồi cũng hết, khí hè thúc sen hoa.Sóng nước vời hương thắm, ngập mắt áo xanh la.Chẳng phải tiên cung Hằng, trong sạch chiếu phàm gia.Nguyện theo làn sóng biếc, năm sau bén bến hoa.) Dù là Yến Thanh Ca, Lăng Tiêu hay ba tỷ muội nhà họ Ninh, lúc này đều ngẩn người nhìn Yến Thục Ngọc, không thể tin nổi nàng ta lại ngốc đến vậy. Người ta đã ba lần bốn lượt từ chối làm thơ, nàng ta lại còn ra vẻ đắc ý ngâm lớn một bài, đã thế còn nói gì mà “ném ngói dẫn ngọc, thật đúng là… nhìn không nổi. Nói công bằng, bài thơ ấy chỉ có thể xem là tạm ổn. Nhưng nếu quả thực là một bé gái tám tuổi làm ra, vậy thì quả là thiên tài xuất chúng. Đúng lúc ấy, từ mặt nước vọng lên một tiếng cười khẽ, là giọng nam nhân:“Hay cho một nữ tài tử. Chỉ thấy không xa trên mặt hồ, một thiếu niên áo trắng tách từng tầng lá sen, đứng thẳng trên mặt nước mà hiện thân. Y mặc áo trắng viền thêu họa tiết nhánh trúc xanh, tóc buộc đuôi ngựa sau đầu, môi đỏ răng trắng, dung mạo tuấn lãng anh khí, mày kiếm sắc như kẻ thẳng tắp vút vào tóc mai, thần thái phơi phới, anh tuấn tuyệt luân. Lăng Tiêu mừng rỡ kêu lên:“Ca ca! Thì ra huynh đến rồi! Không phải sau ngày kia mới tới sao? Thiếu niên kia dường như đang bước trên mặt nước, đến gần rồi mới nhận ra dưới chân y là một chiếc thuyền nhỏ. Đến trước mặt, thiếu niên chắp tay hành lễ với ba tỷ muội nhà họ Ninh:“Kính bái Ninh tỷ. Ninh Mẫn Chi mỉm cười:“Hóa ra là Lăng Liệt, ta còn tưởng ai lén lút, suýt nữa gọi người bắt trộm. “Ta tới sớm hai ngày, vốn định tìm chốn yên tĩnh tạm lánh, ai ngờ gặp các vị. Sợ quấy rầy nên mới trốn dưới lá sen. Nào ngờ có người làm thơ, ta nhịn không nổi, phải lên tiếng góp vui. Ninh tỷ còn nghi ta là trộm, nếu có là, cũng là ‘nhã tặc’! Lăng Liệt ý tại ngôn ngoại, liếc mắt nhìn Yến Thục Ngọc đầy hàm ý. Y là người sủng muội, thấy Yến Thục Ngọc ép mọi người làm thơ, chỉ sợ Lăng Tiêu mất mặt nên mới ra mặt hóa giải. Sắc mặt Yến Thục Ngọc hơi tái đi, nàng khẽ lùi về sau hai bước, đứng nép sau ba tỷ muội nhà họ Ninh, lạnh nhạt nói:“Nơi đây đã có nam nhân, chúng ta vẫn nên quay về thì hơn. Lăng Tiêu đang ôm tay ca ca hỏi đông hỏi tây, bị nàng cắt ngang liền nhíu mày khó chịu:“Đây đâu phải người ngoài, là huynh trưởng ta – Lăng Liệt! Yến Thanh Ca sớm đã liệu được Yến Thục Ngọc sẽ ra vẻ đoan trang, trong lòng cười lạnh. Hải di nương vốn thích làm bộ làm tịch, thêm vào đó trong nhà có Sở tiên sinh là bà cô quá tuổi chưa xuất giá, dạy ra Yến Thục Ngọc thì có ra gì tốt đẹp, mặt mày là vẻ tiết liệt, bụng dạ lại đầy mưu toan bẩn thỉu. Thời đại Đại Chu cởi mở, con cháu nhà quyền quý vốn chẳng tuân theo cái lễ giáo cổ hủ như “nam nữ tám tuổi khác chỗ ngồi. Dù đến mười mấy tuổi cũng thường cùng ra ngoài du ngoạn. Huống hồ mấy người đây đều là bạn bè quen biết từ nhỏ, gặp nhau nơi đông người, căn bản không cần kiêng kị. Lăng Liệt cười mà như không cười, cách qua ba vị tiểu thư nhà họ Ninh, nói với Yến Thục Ngọc:“Cô nương thật là biết giữ lễ, nếu đã ngại gặp nam tử, vậy phiền cô nương lui trước một bước. Yến Thục Ngọc nhìn quanh, thấy chẳng ai có ý rời đi, trong lòng tức giận vô cùng. Nàng hừ nhẹ, quay người dẫn hai nha hoàn rời đi. Nàng vốn đã được Hải di nương bày mưu tính kế, trong lòng chỉ một mực nghĩ đến chuyện gả vào Đông cung, Lăng Liệt dẫu có ưu tú cũng không lọt vào mắt nàng. Lăng Liệt đã từng nghe Lăng Tiêu nhắc qua vài lần về Yến Thanh Ca, lúc này nhận ra, bèn mỉm cười thi lễ. Yến Thanh Ca đáp lễ, nhẹ giọng nói:“Tiểu muội trong nhà lỗ mãng, quấy nhiễu công tử thanh tĩnh, mong công tử bao dung. Lăng Liệt phất tay cười:“Không hề gì. Y quay lại véo mũi Lăng Tiêu, cười trêu:“Ở nhà không đọc sách, ra ngoài chỉ biết gây chuyện cười. Lăng Tiêu lập tức nhảy dựng lên:“Ca lại nói muội! Biết rồi, huynh học giỏi, luôn được tiên sinh ở Bạch Lộc thư viện khen ngợi! Nhưng thế thì đã sao, nhà ta nào cần huynh đi thi trạng nguyên dựa vào thi thư! Nàng đảo mắt, chỉ vào con thuyền nhỏ lẻ loi giữa hồ:“Ca, muội cũng muốn có thuyền! Giúp muội tìm một chiếc to hơn chút, để muội cùng các tỷ tỷ hái sen trên hồ. “Chuyện ấy hôm nay không kịp, ngày mai ta lo cho muội. Lăng Liệt nhảy lên thuyền nhỏ, quay đầu dặn:“Giờ ta đi trước, khó khăn lắm mới tìm được chỗ tĩnh lặng, muội đừng nói với mẫu thân là ta đã tới. Nhìn bóng lưng Lăng Liệt dẫm lá sen mà đi, ánh mắt của Ninh Mẫn Lan và Ninh Mẫn Thải không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ say mê. Ninh Mẫn Chi thấy hai muội muội như vậy, cũng chẳng nói gì, làm như không thấy. Lăng Tiêu và các thiếu nữ vui chơi thêm một lát rồi trở về, vừa khéo đến giờ dùng cơm tối. Bữa tối không cần ăn chung, nha hoàn đến nhà bếp lĩnh đồ ăn, đưa đến từng viện. Món ăn hôm nay vô cùng phong phú. Yến Thanh Ca cùng mẹ con Lăng Tiêu dùng một bàn. Vừa ngồi xuống, Lăng Tiêu cầm đũa lên, phu nhân Hạ thị đã hắng giọng:“Ca ca con đâu? Lăng Tiêu vừa gắp rau, ngây thơ đáp:“Ca ca chẳng phải đang học ở Bạch Lộc thư viện sao? Hạ thị hừ một tiếng:“Biết ngay là con sẽ bênh hắn. Giờ cả trang viên ai cũng biết ca ca con tới rồi, chiều còn suýt đụng vào vài vị tiểu thư nữa đấy! “Cái gì cơ? Lăng Tiêu ngơ ngác nhìn phu nhân Hạ thị. Phu nhân cũng không nhiều lời, chỉ cúi đầu dùng bữa. Về đến phòng, Yến Thanh Ca lập tức sai Như Ý ra ngoài dò la tin tức. Không bao lâu, Như Ý trở lại, sắc mặt tức tối, nghiến răng nói: “Tiểu thư, thật tức chết nô tỳ rồi! Nhị tiểu thư ngoài kia bịa đặt bậy bạ, nói rằng nàng ta thấy đầm sen xinh đẹp nên ngẫu hứng làm được một bài thơ hay, còn nói rõ là tiểu thư, Lăng tiểu thư và mấy vị cô nương nhà họ Ninh đều không làm được! Còn có cả công tử nhà họ Lăng bị lôi vào, nói gì mà hắn chưa kịp nhìn mặt nàng ta đã khen là tài nữ, bị nàng quở trách là khinh bạc! Yến Thanh Ca nghe xong, vậy mà lại bật cười. Như Ý khó hiểu: “Tiểu thư, người còn cười được sao? “Cười chứ sao không cười? Nàng nhàn nhạt nói, “Cười có kẻ đang tự chuốc họa vào thân thôi. Vì muốn lan truyền danh tiếng, Yến Thục Ngọc dám mượn cả huynh muội Lăng gia và Ninh Mẫn Chi làm bệ đạp, thật nên khen một tiếng là “gan lớn. Sáng hôm sau, Yến Thanh Ca đến viện chính xin lỗi phu nhân Hạ thị. Hành vi của Yến Thục Ngọc vốn không liên quan gì đến nàng, nhưng lại làm liên lụy đến ánh mắt người ngoài. Bình thường bị xem thế nào nàng không quan tâm, nhưng Lăng Tiêu là người bạn tốt đầu tiên trong đời nàng, không thể để mẫu thân nàng ấy có thành kiến với mình. Phu nhân Hạ thị nghe nàng nói lời xin lỗi thì bật cười:“Thôi mau đứng dậy đi! Con bé này thật là quá lễ. Nhà ai mà chẳng có một hai đứa con thứ phiền toái, đâu phải lỗi của con. Lăng Tiêu mới tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở, khoác áo chạy tới:“Nương, hôm nay con muốn mặc bộ đồ tập võ khi nhỏ của ca ca, nhưng Xuân Nê không cho con mặc. Hai nha hoàn Xuân Nê và Quy Yến đuổi theo phía sau:“Tiểu thư! Người mặc y phục chỉnh tề đã rồi hẵng ra ngoài ạ! Thấy Yến Thanh Ca có mặt, Lăng Tiêu ngượng ngùng chui vào lòng mẫu thân, lè lưỡi nói:“Muội dậy sớm quá ha! Hạ thị thưởng nàng một cú búng trán:“Con nhìn Thanh Ca xem, nhỏ hơn con một tuổi mà chững chạc biết bao. Con thì như đứa trẻ chưa mọc đủ lông vậy, sáng sớm đã nháo loạn khắp viện, mẫu thân sao lại sinh ra đứa nghịch ngợm như con chứ! Lăng Tiêu ôm lấy tay áo mẫu thân nũng nịu:“Nương, nương đồng ý đi mà. Hôm nay con muốn chèo thuyền chơi, mặc váy bất tiện lắm. Bộ đó con mang theo rồi mà~ Phu nhân Hạ thị bị nàng làm nũng đến mềm lòng, đành gật đầu đồng ý. Lăng Tiêu hí hửng chạy đi thay đồ. Một lúc sau nàng xuất hiện lại, khiến Yến Thanh Ca mắt sáng lên. Chỉ thấy nàng mặc một bộ nam trang vừa vặn: thân trên là áo khoác màu thanh tuyết tay dài, thân dưới là quần lụa màu bảo lam, thắt lưng đeo đai da nạm ngọc, ống tay áo và ống quần đều có giáp da lót vải cứng cố định, tóc vấn cao cài vòng ngọc như kiểu tóc nam, không mang nữ trang, thoạt nhìn chẳng khác nào một thiếu niên anh tuấn. “Lăng Tiêu tỷ tỷ ăn vận thế này, thật đúng là anh khí hiên ngang. Yến Thanh Ca cười nói. Phu nhân Hạ thị nheo mắt quan sát một hồi, cảm khái:“Nếu không nhìn kỹ, cứ ngỡ là ca con lúc nhỏ trở về. Hai người dùng xong điểm tâm, Lăng Tiêu liền gọi nha hoàn mang điểm tâm và trà nước, tung tăng dẫn Yến Thanh Ca ra hồ. Đến nơi hôm qua, quả nhiên thấy ven bờ đã có một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền không chỉ đủ cho hai người ngồi mà còn có thể nằm song song. Đây chính là thuyền mà Lăng Liệt đã sắp sẵn. Từ nhỏ huynh muội Lăng gia đã tâm ý tương thông, không cần nhắn nhủ vẫn hiểu lòng nhau. Chiếc thuyền được buộc nơi cành liễu ven bờ, Lăng Tiêu cởi dây, nhảy lên trước rồi kéo Yến Thanh Ca lên theo. Hai người đặt điểm tâm, trà nước vào khoang nhỏ đầu thuyền rồi bắt đầu khua mái chèo. Xuân Nê và Quy Yến đã quen với việc Lăng Tiêu chơi đùa ở hồ, biết nàng bơi giỏi, lại không thích người đi theo, nên chỉ đứng từ xa quan sát, chỉ cần vẫn trong tầm mắt là được. Lăng Tiêu không chỉ biết cưỡi ngựa, mà chèo thuyền cũng rất thành thạo, đưa thuyền lướt êm ả vào sâu trong đầm sen. Nước trong hồ không sâu, trong vắt soi đáy, có thể thấy cá bơi thoăn thoắt. Rong rêu quấn quanh chân sen, tạo nên vẻ đẹp đặc trưng chỉ nơi mặt nước mới có. Yến Thanh Ca cười khúc khích, vốc nước đùa nghịch, miệng hát khúc ca hái sen, rồi hái một lá sen lớn, cắt bỏ cuống, úp lên đầu che nắng. Lăng Tiêu thấy thế cũng đòi một cái, hai người đội lá sen nhìn nhau, cùng cười thích thú. Giờ là lúc hoa sen nở rộ nhất, các nàng vừa đi vừa hái, chẳng mấy chốc thuyền đã đầy ắp sen tươi. Mặt trời lên cao, hương hoa bị nắng rọi bốc lên, ngào ngạt đến mức khiến người ta ngây ngất. Chèo một hồi, Lăng Tiêu đã mỏi, bèn đưa thuyền vào bóng râm dưới nhịp cầu duy nhất trong đầm tránh nắng. Hai người nằm song song trên thuyền, mỗi người đắp một đóa sen lớn lên mặt, không nói gì, chỉ yên lặng tận hưởng làn gió mát. Yến Thanh Ca kiếp trước gần như chưa từng bước ra khỏi cổng, bằng hữu cũng hiếm hoi. Hôm qua trêu đùa Tiểu Hồng Mã đã thấy như niềm vui lớn nhất trên đời, hôm nay lại được chèo thuyền hái sen, quả thật tâm tình khoáng đạt, tựa hồ đã mở ra một thế giới diệu kỳ khác, trong lòng cũng như ngấm hương sen, nhẹ nhàng, thơm mát.