Ngày hai mươi hai tháng năm, tiểu thử.Sáng sớm, hai cỗ xe ngựa của phủ họ Yến, một trước một sau, thong thả lăn bánh khỏi đại môn. Cỗ xe đi trước chở Yến Thanh Ca và Như Ý, cỗ phía sau thì chất đầy hành lý. Xe ra khỏi nội thành, lại tiếp tục vượt ngoại thành, người thưa dần, bốn bề chỉ còn đồng ruộng nối tiếp, ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, một màu xanh mướt ngút ngàn, nhìn mà lòng người cũng như được khai mở. Thấy đường vắng vẻ, Yến Thanh Ca liền vén rèm xe, một bên thưởng ngoạn cảnh sắc đồng quê, một bên hít thở khí trời. Xe ngựa lắc lư đi hơn một canh giờ, rốt cuộc dừng lại trước cổng một trang viên được xây dựng rất chỉnh tề. Trước cổng có bà tử ra nghênh đón, thu lấy thiếp mời của Yến Thanh Ca rồi mỉm cười mời nàng cùng Như Ý vào trong, lại sai người dẫn họ đến chỗ ở, cũng kêu hạ nhân dắt ngựa, dỡ hành lý. Yến Thanh Ca theo sau một mụ bà, xuyên hành lang qua viện. Trang viên này vô cùng rộng lớn, phần nhiều là nhà đất, tường gỗ, khác biệt với lối xây gạch ngói của các đại hộ trong kinh thành, lại mang chút phong vị quê mùa mộc mạc, khiến người sinh lòng thư thái. Chủ tớ hai người được dẫn đến một tiểu viện, mới vào đến cửa liền thấy Lăng Tiêu đứng dưới gốc thạch lựu trong sân, trên mình là bộ kỵ trang gọn gàng, tay cầm roi ngựa, đang dùng roi khều mấy quả thạch lựu còn lưng chín lưng xanh trên cành. Yến Thanh Ca đứng tựa cửa nhìn một hồi, rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng:“Tỷ cũng thích ăn lựu sao? Lăng Tiêu quay đầu nhìn thấy là nàng, lập tức vui mừng chạy tới, cười nói:“Ta còn tưởng là kẻ miệng nhọn nào, hóa ra là muội à. Nàng thân mật khoác tay lên vai Yến Thanh Ca, nói:“Ta đã bảo riêng Viêm Tu Vũ nhắn với cô cô hắn, sắp xếp cho hai ta ở cùng một viện. Ta và muội ở Đông sương, bọn nha đầu ở Tây sương, mẫu thân ta ở chính phòng. “Ấy, ta lại không hay mẫu thân tỷ cũng tới, mau đưa ta đi bái kiến, thật thất lễ rồi. Yến Thanh Ca vội kéo nàng lại. “Vội gì chứ, mẫu thân ta đang ở đằng trước nói chuyện phiếm với công chúa, ta chờ không nổi, nên ra ngoài cưỡi ngựa một vòng, ai ngờ vừa về đã gặp muội. “Phải phải! Yến Thanh Ca cười cong cả người:“Cầu xin đại tiểu thư Lăng không nhẫn nại, dẫn ta đi gặp công chúa, ta mới đến, còn chưa cảm tạ nàng ấy đã chiêu đãi đâu. Lăng Tiêu vén chỉnh trâm ngọc trên đầu nàng, thấy trang phục của nàng đoan trang hợp lễ, mới gật đầu:“Vậy chúng ta đi sớm về sớm. Muội đến là tốt rồi, nơi này có nhiều trò lắm, cưỡi ngựa, chống thuyền, hái dưa, tắm suối, vui không kể xiết. Ta cũng chẳng phải lần đầu đến, nhưng trước đây người đi cùng không nhiều, chẳng ai chơi với ta, chán lắm. Yến Thanh Ca sóng bước cùng nàng, đi ngang qua chuồng ngựa thì Lăng Tiêu kéo nàng vào xem con ngựa nhỏ nàng mang đến. Đó là một con ngựa cái lông đỏ như táo chín, chỉ mới hai tuổi, lông mi dài cong vút, đôi mắt đen láy như nước, vô cùng hiền lành. Chính là hậu duệ của giống Tuyết Sơn mã. “Ngựa của ta không tệ chứ? Ta gọi nó là Hồng Táo, do ca ca ta tự tay chọn đấy. Lăng Tiêu đắc ý nói. Hai người lấy kẹo từ chỗ mã phu, để vào lòng bàn tay đút Hồng Táo. Lưỡi mềm của nó liếm qua khiến Yến Thanh Ca bật cười khanh khách. Lăng Tiêu còn dạy nàng chải lông cho ngựa. Con ngựa nhỏ thân thiết dùng trán cọ vào người nàng, cảm giác được động vật yêu mến như thế này, là điều mà Yến Thanh Ca kiếp trước chưa từng có được. Chơi đùa trong sân với Hồng Táo gần nửa canh giờ, hai người mới rời đi. Lăng Tiêu vừa đi vừa cười:“Thanh Ca, muội thật tốt, người khác đều chẳng muốn cùng ta đến chuồng ngựa, bảo ngựa có mùi. Yến Thanh Ca cười:“Ngựa của tỷ sạch sẽ, lại ngoan ngoãn, ta còn thích không kịp nữa là. Tiếc là ta không biết cưỡi, trong nhà cũng chẳng tiện nuôi. Kiếp trước thân thể nàng yếu nhược, ngay cả đi đứng cũng khó, nói gì đến chuyện cưỡi ngựa chơi đùa. Giờ có thể vui đùa với tiểu mã, lòng nàng chỉ thấy cảm kích, nào để tâm chút mùi hương gì. Lăng Tiêu ríu rít kể về kinh nghiệm nuôi ngựa, hai người vừa đi vừa nói cười đến viện của công chúa. Vừa bước qua cổng, Yến Thanh Ca liền thấy một tiểu cô nương dáng nhỏ đứng trước tiền sảnh, đứng thẳng thớm, dáng vẻ đoan trang, bên cạnh còn có hai a hoàn đi theo, dáng như đang đợi được truyền kiến. Nàng nhìn bóng lưng ấy, đột nhiên thấy quen mắt vô cùng, trong lòng bất giác run lên, kéo cả Lăng Tiêu dừng bước. Lăng Tiêu ngạc nhiên:“Sao vậy? Cô nương kia vừa quay đầu, gương mặt ấy… chẳng phải chính là Yến Thục Ngọc sao. Yến Thục Ngọc dung mạo không tệ, thừa hưởng trán tròn mịn của Hải di nương và đôi mắt hạnh, cằm nhỏ miệng mỏng, lớn lên càng thêm mỹ lệ. Dẫu ở Đông cung nơi mỹ nhân như mây, nàng vẫn có thể lọt vào hàng ba vị đứng đầu. Dẫu có mỹ mạo như tiên nữ, Yến Thanh Ca vẫn không sao ưa nổi, bởi gương mặt nàng xinh đẹp bao nhiêu, tâm cơ lại đen tối bấy nhiêu. Dù không rõ nàng đến đây với ý gì, Yến Thanh Ca vẫn bước lên trước, thản nhiên hỏi:“Tiểu muội tới trang viên của công chúa, là có chuyện gì sao? Yến Thục Ngọc mỉm cười đắc ý, giọng nhu nhu nhược nhược:“Tỷ tỷ nói gì thế. Rõ ràng phụ thân đã dặn, bảo tỷ dẫn muội theo. Ai ngờ tỷ đi lúc trời chưa sáng, hại muội đuổi theo mệt muốn chết, mới bị giữ lại ngoài cửa đó. “Ngươi nói xằng! Như Ý tức giận chen lời:“Tiểu thư nhà chúng ta đi lúc trời sáng rõ, mà lão gia cũng chưa từng bảo phải dẫn ngươi theo. Sắc mặt Yến Thục Ngọc chợt lạnh, bày ra vẻ oan ức:“Tỷ tỷ lại để nha đầu bắt nạt muội… Quả nhiên là do Hải di nương tự tay dạy dỗ, Yến Thục Ngọc giỏi nhất chính là đảo lộn thị phi. Nếu lúc này Yến Thanh Ca không đứng ra phản bác, chỉ sợ nàng ta sẽ nhân đà mà lấn tới. Yến Thanh Ca khẽ chớp mắt, lạnh nhạt liếc nàng ta một cái, cười nhạt nói: “Tiểu muội miệng nói điều hư ngụy, lại không chịu để người khác nói lời thật. Việc của nha hoàn nhà ta, nào đến phiên một kẻ quen nói bậy như ngươi chen lời? Ngay lúc ấy, rèm châu nơi cửa chính bị vén lên, một thiếu nữ vận y phục xanh biếc bước ra. Đầu cài trâm ngọc, y phục hoa lệ, tươi cười rạng rỡ nói: “Đại tiểu thư nhà họ Yến và đại tiểu thư nhà họ Lăng đến rồi! Còn đứng đực ra ở cửa làm gì, không mau vào, công chúa đang nóng lòng muốn gặp hai vị đó. Lăng Tiêu nhận ra người này, liền cười nói: “Tỷ tỷ Tử Châu, mẫu thân ta vẫn còn bên trong chứ? Tử Châu một tay nắm một người, thân thiết kéo tay Yến Thanh Ca và Lăng Tiêu, vừa nói vừa đưa cả hai vào trong, cố ý phớt lờ Yến Thục Ngọc, để mặc nàng đứng bên ngoài như không hề trông thấy. Yến Thục Ngọc vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hai gò má như bị lửa thiêu, ánh mắt độc địa trừng trừng nhìn bóng lưng Yến Thanh Ca. Rõ ràng… chỉ cần Yến Thanh Ca lên tiếng, nàng cũng có thể đường hoàng bước vào gian chính – nơi đặt băng sơn, có công chúa nghênh tiếp, quý nữ quý phụ vây quanh. Thế mà nàng ta không những không giúp, lại còn ngay mặt mắng nàng không nên theo đến. Trời dần đứng bóng, nắng càng thêm gắt gỏng, trên mặt Yến Thục Ngọc dần nhỏ xuống vài giọt nước, không rõ là mồ hôi hay nước mắt. Vừa vào đến cửa chính, liền có một luồng khí mát phả tới. Giữa đại sảnh đặt một chậu đồng lớn, bên trong là một đoá sen khổng lồ bằng băng cao quá đầu người, đã tan đi phần nào. Yến Thanh Ca lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, lỗ chân lông như đều mở ra đón mát lạnh. Ngoài hai a hoàn đứng hầu thì đại sảnh không có ai. Từ tiểu hoa sảnh bên tay phải truyền ra tiếng trò chuyện khe khẽ. Tử Châu đưa hai người vào, thấy trong đó không có ghế tựa nghiêm chỉnh, chỉ bày mười mấy đôn thêu. Trên vị trí cao nhất là một nữ tử mặc cung trang, độ tuổi khoảng ba mươi, đôi mắt phượng mang tình, liếc mắt đưa tình, khoé môi luôn như mang ý cười, khiến người vừa nhìn đã sinh cảm mến – chính là Nhu Tuệ công chúa. Dưới nàng là bảy tám vị phu nhân quý tộc, có người dẫn theo nữ nhi, đang cùng nhau trò chuyện. Yến Thanh Ca và Lăng Tiêu thi lễ xong, Nhu Tuệ công chúa liền vẫy tay cười:“Lại đây, lại đây, đến gần ta cho ta nhìn rõ một chút. Lăng Tiêu vội kéo Yến Thanh Ca đến bên công chúa, nói đùa:“Công chúa mới sáng còn gặp ta rồi, giờ gặp lại chắc cũng chán rồi. Vị này là muội muội nhà họ Yến. Công chúa ánh mắt khẽ chuyển, đôi mi dài như lông quạ nhẹ lay, đánh giá Yến Thanh Ca một lượt rồi mỉm cười nói:“Đúng là một tiểu mỹ nhân lanh lợi thanh tú. Nàng lại nhẹ nhàng hít một hơi, cười tủm tỉm:“Con khỉ Lăng Tiêu này, chắc lại dắt muội đi xem con Hồng Táo của nàng rồi chứ gì. “Vâng. Yến Thanh Ca mỉm cười, đưa tay áo lên khẽ ngửi, quả nhiên còn vương chút mùi ngựa, bèn ngượng ngùng nói:“Khiến công chúa chê cười rồi. “Xem ra ngươi cũng là kẻ hiếu động. Nhưng hôm nay ta muốn kéo ngươi lại chuyện trò một hồi, ngươi đừng ngại nơi đây buồn chán nhé. Công chúa cười, gật đầu ra hiệu với nàng. Yến Thanh Ca không rời đi, Lăng Tiêu cũng không đi, liền kéo đôn thêu đến gần ngồi cạnh nàng. Mấy vị quý phu nhân thấy vậy đều nở nụ cười. Một vị phu nhân búi tóc cao, cài bộ trâm phượng, cười lớn nói:“Con bé Lăng Tiêu nhà ta ngồi không yên nửa khắc, có Thanh Ca bên cạnh lại biết ngoan ngoãn thế kia. Nếu biết sớm, ta đã tìm vài bạn chơi ôn nhu tĩnh lặng cho nó từ sớm rồi. Công chúa và các phu nhân trò chuyện cũng chỉ xoay quanh chuyện nhà cửa, trang sức y phục, Yến Thanh Ca và Lăng Tiêu đều chỉ yên lặng ngồi nghe. Chẳng bao lâu, Tử Châu bước nhẹ vào, mỉm cười bẩm:“Công chúa, trời cũng không còn sớm, có dùng ngọ thiện không ạ? Công chúa gật đầu:“Đi thôi, cùng nhau dùng bữa. Mọi người lập tức theo nàng rời đi. Ra đến cửa, Yến Thục Ngọc thấy đoàn người định rời đi, liền vội vàng tiến lên hành lễ. Lúc này, công chúa mới như sực nhớ ra nàng đang đứng đó, liền quay sang hỏi Tử Châu:“Tiểu cô nương này là tiểu thư nhà ai, sao lại đứng chầu chực ở cửa như vậy? Tử Châu cung kính đáp:“Bẩm công chúa, đây là Nhị tiểu thư dòng thứ của phủ Yến. Sáng nay mới đến. Do không có thiếp mời, nô tỳ không biết nên sắp xếp ra sao. Công chúa nhàn nhạt nói:“Ngươi tự liệu lấy. Đã đến thì là khách, cũng nên thu xếp cho nàng một chỗ ở. Dứt lời, nàng liền được đám quý phụ vây quanh rời đi. Đợi công chúa đi xa rồi, Tử Châu mới quay sang nói với Yến Thục Ngọc:“Đi theo ta. Chỗ ở vốn đã đầy người, mới sắp thêm cho ngươi một gian, mong tiểu thư đừng chê bai. “Đâu dám làm phiền tỷ tỷ, nếu có thể sắp xếp để muội ở cùng tỷ tỷ Thanh Ca thì tốt quá. Chúng ta tỉ muội thân thiết, ở nhà vẫn thường ngủ cùng một chỗ. Yến Thục Ngọc hận không thể nghiền nát Tử Châu vì dám khinh người, nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn lấy lòng. Tử Châu đáp:“Vậy thì không được. Đại tiểu thư phủ Yến và mẹ con tướng phủ họ Lăng đã cùng ở một viện. Ta vẫn nên tìm chỗ khác cho ngươi thì hơn. Nói rồi liền dẫn Yến Thục Ngọc cùng hai a hoàn đi về phía sau.