Chiếc xe ngựa chao đảo vừa vào tới cổng phủ họ Yến, Vương bà tử – người của Hải di nương được cắt cử canh cửa – lập tức lật đật chạy ra, mặt mày tươi cười nói:“Lão gia đã về rồi ạ?

Từ trong xe ngựa tỏa ra mùi rượu nồng nặc, nhưng chẳng ai đáp lại bà ta.

Vương bà tử vừa định vén rèm xe xem thử, thì một giọng nữ lạnh như băng từ chiếc xe ngựa to hơn phía sau vọng ra:“Ngươi là người của viện Châu Ngọc phải không? Phụ thân ta đã lệnh cấm túc viện Châu Ngọc, ngươi thân là hạ nhân mà còn dám chạy lăng xăng khắp nơi, lời của phụ thân ta ngươi để ngoài tai rồi à?

Vương bà tử khó chịu, cãi lại:“Đại tiểu thư thật là uy phong. Ngay cả lão gia còn chưa nói gì lão nô, sao lão nô lại sai chứ?

Yến Thanh Ca nhẹ vén rèm xe, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm:“Không biết sai ở đâu? Ngươi là Vương bà tử – tâm phúc bên Hải di nương đúng không? Đầy tớ không được dạy là lỗi của chủ nhân. Ngươi già rồi, ta không muốn so đo, cứ để chủ ngươi chuẩn bị sẵn mặt mà nhận bạt tai đi.

Vương bà tử đứng đờ ra, nhìn chằm chằm Yến Thanh Ca không buông. Nhưng nàng đã hạ rèm, lệnh cho xa phu tiếp tục đánh xe vào trong.

Chẳng bao lâu sau đã đến nội viện. Yến Thanh Ca không thay quần áo, mang theo một đội ngũ oai vệ gồm bà tử và nha hoàn, đi thẳng về phía viện Châu Ngọc.

Vì đã được Vương bà tử báo tin, viện Châu Ngọc khóa cửa kín mít. Khi nghe bên ngoài ồn ào đập cửa, nha hoàn bên trong run rẩy nói vọng ra:“Đại tiểu thư, di nương và nhị tiểu thư đã nghỉ rồi, có việc gì để mai hẵng nói ạ.

“Mai hẵng nói? Ban ngày ban mặt đóng cửa ngủ, nhất định là có điều mờ ám. Mở cửa cho ta!Yến Thanh Ca vừa ra lệnh, đám bà tử mang theo chày gỗ và gậy gộc liền xông lên, cửa vốn đã yếu ớt lập tức bị phá tung, thậm chí còn gãy cả một cánh.

Hải di nương đang nằm trên giường, vốn dĩ còn mơ mộng chờ lấy lại khăn tay do Tri Thư và Đạt Lý trộm được, không ngờ lại chờ được Yến Thanh Ca với khí thế hùng hổ kéo đến.

Cả phủ họ Yến rúng động như vậy mà Yến Tùng Niên chẳng hề lên tiếng, rõ ràng mọi chuyện họ làm đã bị bại lộ.

Đám nha hoàn bà tử trong viện Châu Ngọc đông là thế, nhưng ai nấy đều chột dạ, dọa cũng không dọa được. Chỉ chống chế vài câu lấy lệ rồi bị Yến Thanh Ca dẫn người xông thẳng vào tận phòng ngủ của Hải di nương.

Phòng tuy nhỏ nhưng bài trí cực kỳ tinh xảo, từng món đồ đều đắt giá.

Hải di nương mặt mày tái mét nằm sấp trên lớp chăn gấm dày, đứng cạnh giường là Yến Thục Ngọc – ánh mắt hai mẹ con giống hệt nhau, tràn đầy căm hờn trừng trừng nhìn Yến Thanh Ca.

Yến Thanh Ca giơ tay chỉ vào giường, nhếch mép cười lạnh:“Lôi tiện phụ này xuống đây, vả miệng cho ta. Bao giờ ta bảo dừng mới được dừng.

Hải di nương hét toáng lên:“Ngươi dám!

Yến Thục Ngọc dang hai tay chắn trước mặt mẹ:“Ngươi dám động vào mẹ ta một sợi tóc, ngày mai ta sẽ bảo phụ thân đánh ngươi lại gấp đôi!

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?Yến Thanh Ca bật cười lạnh, ánh mắt quét khắp phòng, rồi nhanh chóng nhận ra một nha hoàn co ro trong góc, mặt mũi tím tái sưng vù, nhìn không rõ diện mạo – chính là “Bùn” – con nha hoàn mới hôm qua còn đến viện nàng.

Nàng hiểu ngay là kẻ này đã lắm lời mách lẻo, liền nhếch môi:“Bùn, ngươi qua đây.

Nha hoàn đó run rẩy bước lại gần. Yến Thanh Ca hất cằm:“Cái tát hôm nay, để ngươi đánh.

Lập tức vài bà tử vạm vỡ kéo Yến Thục Ngọc đang vùng vẫy ra, lôi Hải di nương xuống giường, bắt quỳ giữa phòng.

Thuốc trị thương Hải di nương mới bôi ban trưa, giờ bị kéo giật mạnh khiến vết thương toạc ra, máu loang hết quần áo. “Bùn không dám ra tay, Yến Thanh Ca liền nở nụ cười lạnh:“Ngươi đánh không? Không đánh thì ngươi cũng chịu phạt.

Nha hoàn sợ hãi, bặm môi nhắm mắt, tát một cái thật mạnh vào mặt Hải di nương.

Hải di nương gào rống một tiếng thảm thiết — nỗi nhục lần này còn sâu hơn lần bị Yến Thanh Ca tự tay đánh.

Sau cái tát đầu tiên, “Bùn biết mình không còn đường lui, trong lòng oán độc, ra tay mỗi lúc một mạnh. Dù biết sau này không thoát khỏi trả thù, ít nhất lúc này cũng đánh cho hả giận. Chẳng mấy chốc, mặt Hải di nương sưng tím, mép rỉ máu.

Yến Thục Ngọc gào khóc thảm thiết, khiến Yến Thanh Ca nghe mà thấy dễ chịu lạ kỳ.

Hải di nương mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, chỉ còn gắng gượng nhờ một hơi tàn. Yến Thanh Ca đếm tới ba mươi, mới lạnh lùng bảo ngừng tay:“Hải di nương, ba mươi cái tát này là ngươi thay Vương bà tử nhà ngươi chịu phạt. Còn tiện tì ‘Bùn’ này – người ta bảo nó đánh chủ nhân, nó thật sự dám đánh. Ngày mai ta sẽ đưa nó lên trước mặt phụ thân, trói cùng Tri Thư và Đạt Lý, để xem rốt cuộc ai chủ mưu sai trộm khăn tay.

“Bùn” vừa nghe, chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, tận mắt nhìn Yến Thanh Ca ngẩng đầu kiêu ngạo rời đi, bóng dáng ngạo nghễ khiến nàng sợ đến mức hồn phi phách tán.

Sáng hôm sau, Yến Tùng Niên vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn say rượu, đã bị tiếng khóc vang lên từng hồi ngoài viện đánh thức. Tiếng khóc lẫn lộn nam nữ, rền rĩ ai oán, khiến ông đau đầu như muốn vỡ óc, bực đến mức không chịu nổi.

Tri Thư và Đạt Lý vẫn còn bị trói trong phòng chứa củi, người chăm sóc là Oanh di nương và Liễu di nương.

Lúc này Liễu di nương không có mặt trong phòng, Yến Tùng Niên liền túm lấy Oanh di nương bên giường mắng lớn:“Bên ngoài có chuyện gì mà sáng sớm đã ầm ĩ thế hả?

Oanh di nương quỳ dưới đất, dịu giọng đáp:“Lão gia, là mấy người nhà từ trang viện tới, con gái họ làm nha hoàn trong phủ ta, đêm qua nhảy xuống giếng tự vẫn. Họ đến xin người về để lo hậu sự.

Yến Tùng Niên ngẩn ra, hỏi lại:“Nha hoàn nhảy giếng? Sao ta không hay biết gì?

Oanh di nương đáp:“Là chuyện tối qua. Một tiểu nha đầu bên viện Hải di nương, mới được đưa tới có hai hôm, không biết nghĩ quẩn gì mà nửa đêm tìm đến cái chết. Nghe nói sáng ra người ta vớt lên, đã ngâm mình cả đêm, mặt mày sưng tím rữa nát cả.

Yến Tùng Niên xua tay, xoa xoa ấn đường, thở dài:“Phủ Yến ta từ trước đến nay chưa từng khắt khe với hạ nhân, nha đầu kia tuy dại dột làm mất mặt phủ ta, nhưng cha mẹ nó tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, hẳn là đau lòng khôn xiết. Ngươi bảo phòng quản lý chi tiêu cấp thêm cho nhà nó mười lượng bạc lo tang sự.

Oanh di nương sững người, nhẹ giọng nói:“Vâng, lão gia. Đại tiểu thư cũng nghĩ giống lão gia, sáng nay biết chuyện đã đưa tới hai mươi lượng bạc rồi.

Nàng âm thầm đánh giá Yến Tùng Niên đang tựa nửa người trên giường, ngoài ba mươi tuổi, râu dài dưới cằm, thoạt nhìn phong nhã trầm ổn, nhưng ánh mắt đờ đẫn, trong đầu chắc chỉ toàn đậu hủ nát.

Vừa nãy lời nàng nói đã quá rõ ràng, chỉ cần là người bình thường đều có thể đoán ra cái chết kia có uẩn khúc. Vậy mà Yến Tùng Niên còn cảm khái “phủ Yến nhân từ, chỉ lo cấp thêm bạc. Một kẻ như vậy, còn trông mong gì?

Thu lại ánh nhìn, Oanh di nương mượn cớ mang nước rửa mặt cho lão gia, nhẹ nhàng lui khỏi phòng.

Ngoài sảnh, Liễu di nương đang cung kính trò chuyện với Yến Thanh Ca.

Oanh di nương bước lại gần, cười nói:“Lão gia tỉnh rồi. Đợi thiếp hầu hạ lão gia rửa mặt xong, đại tiểu thư có thể vào nói chuyện.

Yến Thanh Ca gật đầu:“Làm phiền Oanh di nương.

Liễu di nương mặc bộ váy lục nhạt, cười dịu dàng nói:“Đại tiểu thư thật hiếu thuận, ngày nào cũng dậy sớm đến thỉnh an, đợi cả canh giờ cũng không than nửa lời.

Yến Thanh Ca chậm rãi nhấp ngụm trà:“Phụ thân say rượu, dậy muộn cũng là chuyện thường. Chỉ là mấy ngày này chắc hai người vất vả rồi. Hai tiểu tư bên cạnh cha làm chuyện sai quấy, e rằng phải thay người, nếu người mới chưa quen việc, e là phải phiền hai người hỗ trợ.

Hai người đồng thanh:“Không vất vả, đều là chuyện nên làm.

Hai vị di nương cúi mình, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Yến Thanh Ca, hết sức mềm mỏng. Nhưng Yến Thanh Ca không thể thật sự tin họ. Dù hai người họ gần đây giúp đỡ nàng không ít, nhưng con người luôn có dã tâm, nhất là ở một phủ không có con trai kế thừa như phủ Yến. Một khi đứng vững gót chân, ai biết được họ sẽ trở mặt khi nào?

Yến Tùng Niên được hầu hạ rời giường, vừa tỉnh táo đã khen Yến Thanh Ca một trận, bảo nàng có phong thái của phụ thân, biết thương xót hạ nhân. Yến Thanh Ca nghe xong chỉ khẽ cười, rồi hỏi:“Phụ thân, người tính xử trí Tri Thư và Đạt Lý ra sao?

Câu hỏi làm Yến Tùng Niên nghẹn họng. Nói thật thì ông ghét cay ghét đắng hai tên đó, chỉ muốn đánh chết cho hả. Nhưng giờ trong phủ vừa có một nha hoàn nhảy giếng chết, nếu lại giết thêm hai kẻ nữa, dư luận ngoài kia sẽ nói gì? Có khi lại bảo ông tàn nhẫn vô nhân đạo.

Suy nghĩ trước sau, cân nhắc thiệt hơn, Yến Tùng Niên vuốt râu đáp:“Đưa chúng về trang viện, mặc kệ sống chết.

Yến Thanh Ca biết ngay là kết quả này. Nàng cẩn thận dùng nắp tách trà gạt bỏ lá trà, đáy mắt thoáng qua nét cười lạnh, giọng nhẹ như gió:“Phụ thân nhân hậu, bọn họ đúng là có phúc lớn.

Nàng vốn đã cảnh báo Hải di nương hôm qua rằng hôm nay sẽ dẫn Bùn tới gặp phụ thân. Không ngờ bà ta lại liều đến mức giết người diệt khẩu. Hải di nương thật biết tính toán: không còn Bùn, Tri Thư và Đạt Lý cắn răng chịu đựng, vụ việc khăn tay đành chìm xuồng. Mà hai tên này bị đưa về trang, lại có thể trở thành tay chân hữu dụng cho bà ta sau này.

Chết một con nha hoàn, vụ đánh đòn hôm qua Hải di nương đành ngậm đắng nuốt cay, không thể đi mách lẻo với Yến Tùng Niên được nữa. Càng nghĩ, Yến Thanh Ca càng thấy ức chế. Nhìn cha mình, chẳng còn lòng dạ nào để lấy lòng nữa. Hai cha con ngồi trầm mặc, không ai nói gì.

Một lúc sau, một tiểu tư lạ mặt bước vào, chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, hành lễ rồi nói:“Lão gia, Hải di nương sai nha hoàn đến hỏi, nhị tiểu thư có thể mỗi ngày đến học với Sở tiên sinh không ạ?

Sở tiên sinh là nữ sư ở phủ họ Yến, học vấn tầm thường, cứng nhắc cổ hủ. Vừa nghe nhắc tới tên bà ta, Yến Tùng Niên chợt nhớ ra:“Phải rồi, Thục Ngọc cũng đang tuổi học. Ngươi đi trả lời Hải di nương, bảo là ta cho phép.

Quay sang Yến Thanh Ca, ông nói tiếp:“Lần trước ta hỏi, con cũng đã đọc được không ít sách, dạo gần đây cũng chẳng thấy con đi học. Từ nay về sau, con cũng đến chỗ Sở tiên sinh học cùng muội con đi.