Trong xe ngựa, khi nghe ba chữ “Viêm Vương phủ “, lòng Yến Thanh Ca khẽ run. Không ngờ vừa trọng sinh không bao lâu, nàng đã phải có liên hệ với phủ Viêm vương. Điều đó khiến nàng không khỏi nhớ tới Minh nhi đáng thương của mình. Sau khi nàng chết đi, phủ Viêm vương đã đoạt lấy Minh nhi, không biết họ có đối xử tốt với nó hay không. Lúc này, đứa trẻ mặc áo đỏ bước vào xe ngựa, thấy đôi mắt hơi sưng đỏ của Yến Thanh Ca thì chẳng hề lạ lẫm, lè lưỡi một cái rồi nói:“Đồ mít ướt! “Ta là đồ mít ướt, còn ngươi chính là đồ phá phách! Yến Thanh Ca giận dữ trừng mắt nhìn đứa bé. “He he, dù sao gia ta xưa nay không bao giờ khóc. Đồ mít ướt, ta cảnh cáo ngươi nhé, tránh xa ta một chút. Đàn bà mà hay khóc là xúi quẩy nhất, đừng có khiến gia ta xui xẻo theo.Đứa trẻ ghét bỏ lui ra xa một chút. Yến Thanh Ca tức đến dựng ngược cả lông mày, lạnh lùng nói:“Ngươi học mấy thứ này từ ai hả? “Đây là bản lĩnh của nam nhân, mấy người đàn bà các ngươi làm sao mà biết được. Trên đời này, ngoài tẩu tẩu ta ra, chẳng có nữ nhân nào lọt nổi vào mắt ta. Không đẹp bằng ta, cũng không đánh nhau giỏi bằng ta, suốt ngày chỉ biết khóc lóc, có ích gì đâu.Đứa bé nói một cách thờ ơ. Phải thừa nhận rằng, gương mặt đứa trẻ này rất tuấn tú. Dù gương mặt lấm lem, nhưng vẫn thấy rõ những đường nét tinh xảo như vẽ. Nó có gương mặt trái xoan, môi đỏ răng trắng, sống mũi vừa vặn không thô cũng chẳng tẹt, thêm đôi mắt long lanh như nước, trông còn xinh đẹp hơn đa số nữ tử trên đời. Không biết lớn lên sẽ còn kinh diễm đến nhường nào. Chỉ tiếc vẻ mặt lưu manh, lời nói bướng bỉnh, khiến Yến Thanh Ca hận không thể bóp nát cái miệng hoa hồng kia. Yến Thanh Ca nhất thời tức giận, nhưng không tìm được lời phản bác. Nghĩ một lúc, khóe môi nàng hiện lên nụ cười gian xảo:“Vậy chúng ta cá cược đi. Nếu ta làm ngươi khóc được, ngươi phải xin lỗi ta, sau này không được xem thường nữ nhân nữa, thế nào? Đứa trẻ ngạo mạn kéo tay áo lên, chìa cánh tay ra cho nàng xem. Trên đó là mấy vết roi xanh đỏ trông cực kỳ ghê rợn, nó nói:“Thấy chưa, gia ta bị đánh nhiều roi thế này mà còn chưa nhỏ một giọt nước mắt, ngươi mà muốn gia ta khóc, đúng là chuyện nực cười. Yến Thanh Ca không nói hai lời, rút khăn tay tẩm gừng trong tay áo, chụp lấy mắt nó, rồi xoa xoa lên mí mắt:“Không phục hả? Để ngươi biết lợi hại của ta! Chiếc khăn tay tẩm gừng là vũ khí lợi hại của nàng. Đứa bé bị áp lên mặt, mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt lưng tròng rơi lã chã, trông vô cùng thảm hại. Nó sống đến giờ chưa bao giờ biết cảm giác rơi lệ, hoảng sợ lấy tay che mặt, nghẹn ngào:“Ngươi chơi ăn gian! Khăn tay của ngươi có cái gì vậy? “Là thứ khiến ngươi phải khóc đó.Yến Thanh Ca nhìn bộ dạng nó, cười ha ha nói:“Giờ phục chưa? Mau xin lỗi ta đi. Không thì ta lại dùng tiếp khăn này đấy.Nói rồi nàng lại làm bộ muốn áp khăn vào. Đứa trẻ lúc này mới thật sự sợ, vội vàng nói:“Ta sai rồi, nữ tráng sĩ! Ta không nên coi thường ngươi, ngươi lợi hại thật đấy. Yến Thanh Ca lúc này mới hài lòng:“Được rồi, ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi. Đưa tay ra, cho ta xem nào. Đứa trẻ vặn người như con sâu, không chịu để nàng đụng vào:“Không cho xem, ngươi toàn giở trò gian trá. Sắc mặt Yến Thanh Ca nghiêm lại:“Vết roi trên tay ngươi có dằm ngược, mau đưa ta xem, ta giúp ngươi nhổ ra. Nó ngưng khóc, lúc này mới ậm ừ chìa tay ra, nói:“Lần này ngươi không được gạt ta nữa. Mau gỡ cái gai trong da ta đi, nếu không tẩu tẩu ta nhìn thấy lại đau lòng mất.Nói xong, nó đưa tay ra. Lúc này nhìn kỹ, Yến Thanh Ca mới phát hiện, không chỉ tay mà toàn thân đứa trẻ chắc đều bị đánh không nhẹ, dưới lớp áo là chi chít vết roi lẩn khuất. Người đánh đứa trẻ này quả thật độc ác, roi còn gắn những chiếc móc thép dài và nhỏ, quất vào sẽ cắm sâu vào thịt, gây sưng tấy và rỉ máu không dứt. Nếu là nàng, chắc đã đau chết rồi, vậy mà đứa trẻ này lại vẫn cười đùa, chẳng để tâm chút nào. “Ngươi rốt cuộc bị đánh bao nhiêu roi thế?Yến Thanh Ca chỉ có thể giúp nhổ dằm ở tay, chứ thân thể thì nàng cũng đành chịu, dù sao nam nữ khác biệt, không thể để một đứa trẻ cởi hết trong xe được. Đúng lúc này, Lạc Nghị vén rèm xe, ló đầu vào, nói với đứa trẻ áo đỏ:“Tiểu huynh đệ, ta đã nói chuyện xong với người đang đuổi theo ngươi. Hắn bảo chỉ cần ngươi nói rõ hai tiểu thiếp bị giấu ở đâu, hắn sẽ tha cho ngươi. Thế nào? Đứa trẻ trong mắt ánh lên sự kiên quyết, đáp:“Không được! Ta không thể để họ đưa thiếp vào phủ Viêm vương. Tẩu tẩu ta đối xử với ta như mẫu thân, nếu đại ca có thiếp, tẩu ấy nhất định sẽ đau lòng. Ta không muốn tẩu ấy buồn. “Ngươi… ngươi là Tiểu Diêm…Mắt Yến Thanh Ca trợn tròn, suýt nữa buột miệng thốt ra hai chữ “Tiểu Diêm Vương“. Thì ra người trước mặt chính là tên “Tiểu Diêm Vương Viêm Tu Vũ mà nàng đã nghe danh đã lâu! Nhìn những gì hắn làm hôm nay, quả đúng là yêu ma danh bất hư truyền! “Ồ, thì ra ngươi là đệ đệ của Viêm vương.Sắc mặt Lạc Nghị trở nên nhẹ nhõm, quay ra ngoài nói mấy câu với gã đại hán đang truy đuổi. Tên đại hán suýt nữa ngã ngựa vì hoảng. Chủ nhân hắn đưa mỹ thiếp đến phủ Viêm vương là để lấy lòng Viêm vương, không ngờ nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà mà lại chẳng nhận ra nhau, đánh nhầm đệ đệ cưng của Viêm vương đến thê thảm thế kia. Lần này đúng là rước đại họa, hắn lập tức quay đầu ngựa bỏ chạy, đi báo cáo với chủ nhân. Lạc Nghị quay lại xe ngựa, nói với Viêm Tu Vũ:“Tiểu công tử phủ Viêm vương, để ta đưa ngươi về nhé. Viêm Tu Vũ hất mặt, cứng đầu nói:“Ta không về! Nghĩ cũng biết, hắn gây ra chuyện lớn như vậy, e rằng chẳng bao lâu nữa ca ca và tẩu tẩu đều sẽ biết. Phụ vương và mẫu phi đã mất từ sớm, Viêm Tu Vũ luôn được huynh trưởng nuôi nấng. Huynh trưởng như phụ thân, bây giờ mà trở về, thể nào cũng bị ca ca dạy dỗ một trận tơi bời. Yến Thanh Ca không nhịn được mỉm cười, Viêm Tu Vũ bực bội nói:“Đồ mít ướt, ngươi cười cái gì! “Ồ, còn nói ta mít ướt, chẳng lẽ ngươi vừa nãy không khóc sao? Không ngờ ngươi không sợ ăn roi, lại sợ bị ca ca đánh mông, thật là mất mặt.Yến Thanh Ca dùng tay gõ nhẹ vào mặt hắn, chọc ghẹo. Viêm Tu Vũ nhăn nhó nói:“Ca ca ta thường nói ‘quân tử động khẩu bất động thủ’, huynh ấy tuyệt đối không đánh ta đâu. Ta chỉ sợ huynh ấy lải nhải, nói đi nói lại, ta ngủ gật rồi mà huynh ấy vẫn còn nói. Mỗi lần bị dạy dỗ, tẩu tẩu ta lại phải về cung. Nàng nói hễ nghe ca ca ta giảng đạo lý là nàng hoa mắt chóng mặt, huynh ấy mà nói là nói nguyên một ngày, nàng thà về tìm Hoàng thượng chơi còn hơn. “Phụt!Không chỉ Yến Thanh Ca bật cười, ngay cả Lạc Nghị cũng không nhịn được bật cười thành tiếng. Ai mà ngờ được, Viêm Vương gia nổi danh tài tuấn, khi giáo huấn đệ đệ lại lắm lời đến thế. “Thế bây giờ ngươi tính sao, chẳng lẽ cứ theo bọn ta mãi à? Yến Thanh Ca hỏi. “Chuyện đó à… hảo nhân tráng sĩ, ngươi đã làm người tốt thì làm cho trót đi, cho ta đến chỗ ngươi tránh nạn một thời gian đi.Viêm Tu Vũ lanh lợi liếc nhìn Lạc Nghị, biết chắc ông ấy là người tốt. Lạc Nghị vốn kết giao bạn bè không câu nệ sang hèn, thấy Viêm Tu Vũ thú vị cũng cười nói:“Được, vậy tiểu huynh đệ đến chỗ ta chơi một thời gian. Lúc này, Yến Thanh Ca ghé sát tai Lạc Nghị nói mấy câu, Lạc Nghị liếc nhìn Viêm Tu Vũ một lượt, rồi nói:“Nhân tiện trị thương cho ngươi luôn. Viêm Tu Vũ bày ra dáng vẻ người lớn, hào sảng nói:“Đa tạ hảo nhân tráng sĩ! Ta, Viêm Tu Vũ, ân nhỏ một giọt nước, tất báo bằng suối nguồn. Suốt dọc đường, Viêm Tu Vũ bộc lộ tính cách thật thà, hỏi gì đáp nấy với Lạc Nghị. Dù hắn chẳng đọc bao nhiêu sách, nhưng bù lại có tấm lòng nghĩa hiệp trời sinh. Yến Thanh Ca quan sát một hồi, nhận ra Viêm Tu Vũ thật ra không phải đứa trẻ xấu xa, chẳng qua chưa ai dạy dỗ cẩn thận, hành vi thì quá quắt nên mới bị người trong kinh thành truyền miệng, đồn thổi biến thành một tiểu ma đầu “Tiểu Diêm Vương. Nhìn thấy một Viêm Tu Vũ như vậy, lòng Yến Thanh Ca bất giác mềm lại.Nếu hắn thật sự là một người như thế này, vậy kiếp trước Minh nhi của nàng… nhất định sẽ được hắn đối xử tử tế. Lạc Nghị cũng rất có cảm tình với Viêm Tu Vũ. Hắn làm việc chẳng như đám công tử thế gia cứng nhắc lễ nghi, ngược lại rất tùy hứng, thoải mái, hợp khẩu vị của Lạc Nghị. Nếu mà đứa nhỏ này chịu đọc thêm sách thì càng tốt. Ngay lúc Lạc Nghị đang nghĩ vậy, Yến Thanh Ca đột nhiên mở miệng:“Này, tiểu Vương gia Viêm phủ, ngươi gọi cữu cữu ta là hảo nhân tráng sĩ, chắc là rất thích cữu ta nhỉ? “Tất nhiên rồi! Hảo nhân tráng sĩ là một hán tử vang danh, ta đương nhiên thích.Viêm Tu Vũ đáp dõng dạc. “Vậy ngươi có muốn bái cữu cữu ta làm sư phụ không? Cữu cữu ta là Lạc Nghị, dòng chính nhà họ Lạc ở Hạc Sơn đấy. Ngươi biết Lạc gia chứ? “Lạc gia? Không biết!Viêm Tu Vũ cau mày khó xử:“Có lợi hại không? Yến Thanh Ca cạn lời. Chỉ cần là hài đồng từng được khai trí, hẳn đều biết ba thế gia đại nho là: Yến gia ở kinh thành, Lạc gia ở Hạc Sơn và Tuân gia ở Bạch Hà. Xem ra Viêm Tu Vũ đúng là... dốt không để đâu cho hết. “Hảo nhân tráng sĩ, ngươi có thể dạy ta những gì? Ta nói trước nha, ta không học mấy thứ vô vị như chi hồ giả dã đâu. Mấy lão đầu mà ca ca ta mời đến dạy ta, đều bị ta đuổi đi hết rồi.Viêm Tu Vũ cười ranh mãnh. Yến Thanh Ca tức đến muốn phun máu.Tên tiểu Diêm Vương này đúng là không thể cứu nổi! Nàng nghĩ đến kiếp trước hắn có thể đã đối xử tốt với Minh nhi, mới nảy lòng trắc ẩn, muốn nhờ cữu cữu thu nhận hắn làm đồ đệ, thay đổi vận mệnh sau này bị đày biên ải. Không ngờ hắn không biết ơn mà còn bày trò quậy phá. Người muốn làm môn sinh nhà Lạc ở Hạc Sơn, xếp hàng dài từ kinh thành ra tới biên cương cũng chưa chắc được, vậy mà cữu cữu nàng chưa từng thu nhận ai. Đứa tiểu Diêm Vương này, phúc đến mà không biết giữ, đúng là tự rước họa! Lạc Nghị cười hì hì nói:“Ca ca ngươi giao du toàn danh sĩ thiên hạ, tài đọc sách của ta dĩ nhiên không bằng đại nho mà huynh ấy mời. Nhưng ngoài đọc sách, ta còn biết gảy đàn, đánh cờ, vẽ tranh, múa kiếm. Rảnh rỗi còn cùng phụ thân khai khẩn một mẫu ruộng, nửa trồng hoa, nửa trồng lúa. Viêm Tu Vũ nghe mà hai mắt sáng rực, suýt nữa nhào vào người Lạc Nghị, lớn tiếng reo lên:“Hảo nhân tráng sĩ, ngươi thật sự quá lợi hại rồi! Ta muốn học nghệ với ngươi! Mấy thứ như đàn tranh, cờ vây, tranh vẽ thì miễn đi, ta muốn học múa kiếm, học trồng ruộng, mấy thứ đó mới hữu dụng lại thú vị! Mau nhận đồ nhi bái sư!