Yến Thanh Ca vừa khóc vừa kể tường tận mọi chuyện xảy ra trong phủ, không giấu giếm điều gì.

Khi nghe đến chuyện Hải di nương suýt được Yến Tùng Niên lập làm chính thất, còn hối lộ nhũ mẫu của nàng để hạ độc vào đồ ăn, Lạc Nghị đã giận đến mức đập bàn đứng dậy. Đến đoạn hai tiểu đồng thân cận bên cạnh Yến Tùng Niên, là Tri Thư và Đạt Lý, cũng bị Hải di nương mua chuộc, thì ông đã không còn giận thêm được nữa.

Mày ông nhíu chặt, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Không ngờ hậu viện nhà họ Yến lại loạn đến mức này, mà cái tên hồ đồ đó lại chẳng phân biệt nổi trung gian. Yến Thanh Ca đã dâng tận tay chứng cứ, vậy mà hắn chỉ vì mấy lời ngon ngọt của Hải di nương, liền cho qua tội ác của bà ta, ngược lại còn giam cấm con gái ruột của mình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cháu gái ông thật sự sẽ mất mạng. Việc này, ông không thể khoanh tay đứng nhìn.

Yến Thanh Ca khóc dữ dội, đây là lần đầu tiên những ngày qua nàng khóc mà không cần dựa vào khăn gừng làm cay mắt.

Nàng không chỉ khóc vì những chuyện mấy hôm nay, mà là khóc cho cả những tủi nhục kiếp trước. Trước mặt người ngoài, nàng không thể khóc, vì họ có lẽ chẳng thật lòng thương nàng, hoặc ngược lại còn cần dựa vào nàng. Vì thế nàng chỉ có thể khoác lên mình lớp vỏ cứng cỏi, ép bản thân trở nên mạnh mẽ. Nhưng đến trước mặt cữu cữu, lớp vỏ ấy bị tình thân sâu đậm làm tan chảy, bộc lộ ra con người thật yếu mềm bên trong — một cô gái đang gào khóc hết mình, trút hết bao ấm ức dồn nén bấy lâu.

Lạc Nghị nhìn nàng khóc đến đứt ruột đứt gan, tim ông cũng đau theo từng tiếng nức nở.

Dưới gối ông chỉ có một đứa con trai, tính tình không giống ông, ông cũng chẳng dạy được, vì thế hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ trẻ. Lúc này ông chỉ có thể vụng về ôm lấy Yến Thanh Ca, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.

Đúng lúc đó, xe ngựa đột ngột dừng lại, phía trước vang lên tiếng hô hoán:

“Không ổn rồi, ngựa đạp chết người rồi!

Xe đứng im không nhúc nhích, xa phu vén rèm báo:

“Lão gia, phía trước có người cưỡi ngựa gây chuyện, chặn cả đường, e là trong chốc lát không qua được.

Lạc Nghị nhíu mày, nói:“Thanh Ca, con cứ ở yên đây, ta ra xem có chuyện gì.

Nói rồi ông vén rèm bước xuống. Yến Thanh Ca lau nước mắt, ghé mắt qua khe rèm nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một hán tử lực lưỡng, đang cưỡi một con ngựa to cao, tay cầm một cây roi da dài và to, đuổi theo một đứa bé giữa phố.

Đứa trẻ mặc áo đỏ, trông tuổi tác xấp xỉ nàng, người thì gầy nhỏ, áo quần thì lấm lem bẩn thỉu do phải né tránh không ngừng.

Cảnh tượng kẻ đuổi người trốn náo loạn cả con phố, mấy sạp hàng bên đường bị hất tung không ít. Các chủ sạp dù xót của nhưng cũng chẳng dám cản, vì roi da kia vung lên không có mắt, nếu bị đánh trúng thì chẳng phải chuyện đùa.

Roi của hán tử vút qua trong gió nghe vun vút, mấy lần suýt quất trúng đứa bé. Mà thằng bé kia còn chưa cao bằng nửa cây roi, nếu trúng phải chỉ sợ mất nửa mạng. Đám đông xung quanh không khỏi xôn xao lo sợ.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, có thể phạm tội to tát gì mà bị truy đuổi như thế? Lạc Nghị trong lòng thấy bất bình, ông vốn là người có võ nghệ, lập tức bước tới vài bước, một tay giữ chặt cương ngựa, quát lớn:

“Ngươi giữa đường hành hung, đánh đập trẻ nhỏ, ngông cuồng như vậy còn coi ra thể thống gì không?

Tên hán tử thấy ông khí độ phi phàm, áo quần sang trọng, ra tay lại linh hoạt, liền không dám càn rỡ, vội biện hộ:

“Gia chủ nhà ta đi ngàn dặm, bỏ số bạc lớn mua một cặp song sinh mỹ nhân từ Giang Nam, chuẩn bị đưa đến phủ Viêm Vương làm thiếp. Ai ngờ lại bị tên tiểu tặc này dẫn người cướp mất. Mau tránh ra, để ta bắt nó tra ra tung tích hai nàng ấy.

Thằng nhóc áo đỏ hét lớn:

“Viêm Vương gia và Vương phi tình nghĩa sâu nặng, ai cần mấy người đưa thiếp hòng nịnh bợ chứ. Hứ! Gia ta khinh thường bọn chuyên dùng nữ nhân làm công cụ cầu lợi như các ngươi, phá hoại tình cảm vợ chồng người ta!

“Ăn cắp còn mạnh miệng! Ra đây, đừng trốn nữa, để ta đánh chết ngươi!Tên hán tử giận dữ, quất roi nghe “vút một tiếng rạch trời, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ.

Tiểu tử ấy lại chẳng sợ hãi chút nào, lè lưỡi trêu:“Gia ta không thèm dây dưa với ngươi nữa. Ngươi chẳng qua bắt nạt ta còn nhỏ, đợi gia lớn thêm vài tuổi, người ăn đòn chắc chắn là ngươi.

Nói rồi, mắt hắn đảo một vòng, chỉ vào xe ngựa của Lạc Nghị, la lớn:

“Vị hảo hán tốt bụng kia, cứu người thì cứu cho trót, ta lên xe ngài trốn tạm, đợi ngài đánh xong tên xấu xa kia, chúng ta lại gặp!

Hắn thân thủ cực nhanh, vừa rồi trốn roi đã linh hoạt hơn người, giờ càng nhanh như lửa xẹt, chớp mắt đã phóng vút vào xe ngựa của Lạc Nghị, chẳng khác nào một đốm lửa hoang vụt sáng giữa gió trời.