Trời đêm u ám, Yến Thanh Ca ngồi ngẩn người dưới ánh đèn vàng nhạt. Từ lần cuối nàng trông thấy Chu Mậu đến nay đã mấy ngày trôi qua. Chỉ cần vừa rảnh rỗi, trong đầu nàng lại bùng lên như có lửa, thiêu đốt bằng khuôn mặt của Chu Mậu và Yến Thục Ngọc, khiến nàng đau đầu, mắt khô, tinh thần mệt mỏi. Sắp đến ngày khai giảng của Bạch Lộc Thư viện. Nếu năm nay nàng muốn báo thù, tốt nhất đừng quay lại học — bị nhốt trong nơi hẻo lánh như Bạch Lộc Thư viện thì không thể tiếp cận thế sự, có nghe được tin tức của hai người kia cũng không cách gì ra tay. Huống hồ, tuổi của Thái tử, nàng và Yến Thục Ngọc đều đã lớn dần, tham vọng của Yến Thục Ngọc cũng ngày càng lớn. Nàng cần phải ở gần để theo dõi mọi động tĩnh. Nhưng mở miệng xin nghỉ học với cậu thì biết nói sao cho hợp lý? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương