Tuy mọi người đều nhìn về phía Hải di nương, nhưng bà ta chỉ chăm chăm dùng ánh mắt dịu dàng như nước dán chặt lấy Yến Tùng Niên, giọng nũng nịu:“Lão gia, thiếp làm như vậy, đều là vì nhà họ Yến cả. Oanh muội, Liễu muội chuyên tâm hầu hạ lão gia, chuyên tâm vì nhà họ Yến khai chi tán diệp, chẳng phải tốt hơn là cứ đi theo hầu Sở muội sao? Yến Tùng Niên vuốt râu, nói:“Lời nàng nói cũng có lý. Sở di nương biết rõ không thể để Hải di nương đưa Thái Phượng đến bên cạnh mình, liền gượng cười đứng dậy, cúi đầu hành lễ sâu với Hải di nương, giọng khiêm nhường:“Nếu muội nhớ không lầm, Thái Phượng là nha hoàn hồi môn của tỷ, làm sao muội có thể nhận người mà tỷ đặt nơi tâm khảm chứ. “Muội khách sáo làm gì, tất cả đều vì nhà họ Yến. Đừng nói một nha hoàn hồi môn, dù nhiều hơn nữa, tỷ vì nhà họ Yến cũng có thể làm. Yến Thanh Ca nhìn hai người bề ngoài khách sáo, miệng đối miệng nhường nhịn mà thực chất thì đầy dối trá, nụ cười giễu cợt trên môi càng lúc càng hiện rõ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương