“Xin lỗi bà, trên đường về con tình cờ gặp bạn, nên trò chuyện đôi ba câu, không ngờ lại làm phiền bà nghỉ ngơi. Là do Chi Nhu không hiểu chuyện. Bà cụ Long không đáp lại lời Ninh Chi Nhu, chỉ khẽ dùng tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh. Đó là một chiếc ghế thấp hơn bình thường, thường dùng thêm khi tiếp khách đông, ngày thường đặt trong kho. Giờ lại được đem ra đặt ở đây, ý nghĩa quá rõ ràng – Ninh Chi Nhu không thể không hiểu. Nhà họ Long chắc chắn đã điều tra được gì đó, giờ muốn moi lời từ miệng cô ta. Nếu Ninh Chi Nhu thật sự là người như cô ta thể hiện – vô tư và rộng lượng, thì bà cụ sẽ chẳng để tâm. Nhưng tiếc thay, Ninh Chi Nhu không phải loại người đó. Trong lòng cô ta lập tức nổi cơn khó chịu, thầm mắng bà già này là đồ chết tiệt. Nhưng vào lúc này, vẫn phải nhịn. Ninh Chi Nhu lấy lại bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng ôn lại lời thoại đã sắp đặt kỹ càng, sau đó mới bình thản bước đến, ngồi xuống chiếc ghế thấp. “Chi Nhu hôm nay đến công ty Long thị, thấy sao? – Bà cụ Long giả vờ dịu dàng hỏi. “Rất tốt ạ, không khí trong công ty rất tích cực. Con vốn định xin làm từ vị trí cơ bản để rèn luyện, nhưng đại ca bận quá, nên chưa có dịp nói. Vừa nói, Ninh Chi Nhu vừa dựa nhẹ vào người bà cụ, nũng nịu: “Bà lúc nào cũng nghĩ con không chịu được khổ, nhưng thật ra con rất giỏi đó nha~ Giọng điệu dịu dàng, ngọt ngào khiến cô ta trông đúng như một thiên kim tiểu thư ngây thơ chưa biết sự đời. Ánh mắt bà cụ Long khẽ lóe sáng, thầm nghĩ chẳng lẽ là bà đã hiểu nhầm Chi Nhu? Suy cho cùng, chuyện nhà họ Ninh… chưa chắc đã có liên quan đến cô ta. Bà cụ lại hỏi vài câu nữa, Ninh Chi Nhu đều trả lời trôi chảy. “À đúng rồi, hôm nay con nhờ người vận chuyển gấp một ít trái cây về. Giờ vừa lúc ăn được, là từ vườn của bạn con, nghe nói chuyên cung cấp cho Hoàng gia Anh luôn đó~ Ninh Chi Nhu ra hiệu cho người hầu mang trái cây lên, thuận tiện bước tới bên bà cụ, nhẹ nhàng phủ một chiếc chăn mỏng lên chân bà. “Bà ơi, đêm rồi, nhớ giữ ấm nha. Cô ta nói với vẻ hiền thục dịu dàng, rồi lại ngồi về chỗ cũ, vẻ mặt ngoan ngoãn hiếm thấy. Tất cả hành động đó đều lọt vào mắt bà cụ Long. Bà nhẹ nhàng ho một tiếng, rồi đổi chủ đề: “Chi Nhu, con có lòng rồi. “Đêm khuya yên tĩnh, con người ta dễ nhớ lại chuyện cũ… Ngày xưa, Gia Dự không phải người như bây giờ đâu, nếu không phải vì khi đó… Bà cụ ngừng lại một chút, như thể để lại khoảng trống cho người nghe suy ngẫm. Ninh Chi Nhu trong lòng cười lạnh – biết ngay là đang thử dò xét. Ngay lập tức, cô ta đổi sang vẻ mặt buồn bã, nói: “Bà ơi, thật ra con cũng cảm nhận được, đại ca… lúc nào cũng mang vẻ trầm ngâm. Chắc là trong lòng có vết thương nào đó chưa lành. Bà cụ Long thở dài, liền thuận thế nói ra câu thử thách mà từ trước đã chuẩn bị: “Năm xưa chuyện mẹ của Gia Dự qua đời, là cú sốc lớn với nó. “Chi Nhu chắc còn chưa biết – chuyện đó… có thể không đơn giản như tai nạn. Có thể là có người cố ý hãm hại. Vừa nói, bà cụ vừa âm thầm quan sát sắc mặt Ninh Chi Nhu. Nào ngờ, Ninh Chi Nhu đã sớm chuẩn bị cho tình huống này. Cô ta làm ra vẻ kinh ngạc, khẽ thốt lên một tiếng, sau đó bày ra bộ dạng đau lòng: “Không biết người làm ra chuyện đó đã bị tìm ra chưa… Nếu bắt được, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc! Càng nói, cô ta càng xúc động, mắt rưng rưng nước như sắp khóc vì bất bình. Bà cụ Long quan sát hồi lâu, nhưng không thể nhìn ra bất cứ sơ hở nào từ màn diễn xuất của Ninh Chi Nhu. Có lẽ… cô ta thực sự vô tội. Bà lại thở dài một tiếng, trong lòng dần nghiêng về phía tin tưởng Ninh Chi Nhu. Cùng lúc đó, ở nhà họ Bạc. “Xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được... Cuộc gọi lại một lần nữa bị ngắt, Bạc Yến Lễ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên dự cảm bất an. Nửa tiếng trước, anh đã không liên lạc được với Ninh Thời Diên. Ban đầu, anh còn tưởng cô chỉ không nghe máy, liền gọi hỏi người giúp việc trong nhà – nhưng nhận được tin rằng cô cũng không ở nhà họ Bạc. Những kẻ đó từng dám bắt cóc cô, giờ vì giữ mạng, e rằng còn liều lĩnh hơn nữa. Chỉ cần nghĩ đến khả năng Ninh Thời Diên gặp nguy hiểm, tim Bạc Yến Lễ đã bất an đến mức khó chịu. “Có tin gì chưa? – anh gọi lại cho Vương Thiệu. Giọng Vương Thiệu bên kia đầy căng thẳng: “Bạc tổng, hiện tại vẫn chưa tìm được cô Ninh. Ngài có muốn— “Mở rộng phạm vi tìm kiếm, tiếp tục tra. Bạc Yến Lễ vốn định liên hệ với cảnh sát, nhưng nghĩ lại – lại thôi. Chưa biết chừng tốc độ người của mình còn nhanh hơn. Nếu để cảnh sát ra tay quá sớm, nhỡ đâu đánh rắn động cỏ, kết quả sẽ không kiểm soát được. Sắp xếp xong mọi việc, Bạc Yến Lễ day day trán, trong đầu lướt qua mọi tình huống có thể xảy ra. Lúc này, Ninh Thời Diên vừa trở về tổ chức. Cô lấy chiếc điện thoại đã rung suốt dọc đường ra xem – màn hình đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều từ Bạc Yến Lễ. Cô khựng lại, trong lòng như có thứ gì đó rung động. Ánh mắt trầm xuống, cô gọi lại cho anh. “Em về rồi à? – Bạc Yến Lễ bắt máy là hỏi ngay câu này. “Gì cơ? – Ninh Thời Diên chưa hiểu, hơi ngơ ngác đáp lại. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng phanh xe gấp, cô nhíu mày:“Bạc tổng? Một hồi sau mới nghe anh đáp, giọng trầm ổn hơn: “Vừa rồi sao em không nghe máy? “Tôi có việc cần xử lý, nên không kịp bắt máy. Nghe được giọng anh, cô lập tức nhận ra cảm xúc bên trong, đoán chắc anh hiểu nhầm. Giọng Bạc Yến Lễ dịu xuống: “Thì ra là vậy… Tôi gọi mãi không được, lại nghe nói em không có ở nhà, tôi cứ tưởng… “Tưởng tôi bị bắt cóc rồi à? – Ninh Thời Diên nói thẳng, còn bật cười khẽ một tiếng, “Đừng lo, tôi tự biết phải cẩn thận. Chỉ một tiếng cười đó cũng đủ khiến Bạc Yến Lễ bình tâm lại. Giọng anh dịu dàng như chính anh cũng không nhận ra: “Em không sao là tốt rồi. Tôi sẽ về ngay. Nghe chẳng khác gì một người chồng đang báo cáo với vợ sau khi bị kiểm tra điện thoại. Ninh Thời Diên không hiểu sao mặt mình lại đỏ lên. “Ừ. – cô khẽ đáp. Hai người không ai lên tiếng nữa. Một lát sau, điện thoại của Bạc Yến Lễ lại đổ chuông – là Vương Thiệu gọi. Anh khẽ ho một tiếng:“Tôi có chút việc, chờ tôi một chút. Nói xong liền cúp máy. Ninh Thời Diên cất điện thoại, mặt lạnh như thường. “Đã đưa người về chưa? Khởi Tư gật đầu:“Đã nhốt ở tầng hầm, tôi dẫn chị đến. “Ừ. Một lúc sau, hai người dừng lại trước chiếc lồng giam cỡ lớn. Thấy họ đến, mắt Thế Sáng lập tức sáng lên: “Lão đại! Khởi Tư! Cuối cùng các người cũng đến rồi! Giọng hắn gào thét như kẻ ăn vạ, khiến tai Ninh Thời Diên đau điếng.