Trong mắt hắn, việc một người phụ nữ dám đứng ở vị trí lãnh đạo, bắt bọn họ phải nghe theo sắp đặt của cô, thật sự nực cười đến cực điểm. Hắn đã dốc hết tâm huyết, thậm chí hy sinh biết bao người, vậy mà giờ đây tất cả lại bị Ninh Thời Diên phá tan tành. Làm sao hắn có thể bình tĩnh cho nổi! “Không, tôi sẽ không nhường đâu, anh từ bỏ ý định đó đi. Giọng điệu của Ninh Thời Diên vô cùng kiên quyết. Những kẻ mà cô đã xử lý vốn chẳng phải người tốt đẹp gì, giữ lại chỉ thêm tai họa. Thấy Ninh Thời Diên vẫn không hề dao động, ánh mắt Thế Sáng nheo lại, mặt lạnh như băng, giễu cợt: “Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Đã rơi vào hoàn cảnh này rồi mà vẫn cố bám lấy mấy cái quan niệm lố bịch đó. Vừa nói, hắn rút ra một con dao, ánh thép lạnh phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Ninh Thời Diên khiến đôi mắt hắn càng trở nên điên cuồng. “Cô nghĩ là cái miệng cô cứng, hay con dao này cứng hơn? Thế Sáng vừa nói vừa lật qua lật lại con dao trong tay. Nếu là người khác, có lẽ sớm đã van xin tha mạng. Tiếc rằng, Ninh Thời Diên vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt kiên định, lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Mượn oai hùm thôi. Câu này khiến Thế Sáng tức đến phát điên. Hắn đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên điện thoại rung lên cảnh báo, khiến động tác của hắn khựng lại. Đó là chế độ cảnh báo hắn đặc biệt thiết lập – khi có người lạ đến gần sẽ rung lên. Nhưng nơi này hẻo lánh thế này, sao lại có ai tìm đến được? Ninh Thời Diên cũng nhận ra sắc mặt Thế Sáng thay đổi, tuy chưa rõ chuyện gì nhưng từ biểu cảm đó, cô cũng đoán được có chuyện ngoài dự tính xảy ra. “Muốn tôi nhường vị trí thủ lĩnh à? Giọng nói của Ninh Thời Diên đột nhiên dịu xuống, không còn vẻ cứng rắn ban nãy, rõ ràng đang dò xét tình hình. Nhưng Thế Sáng từng bị cô chơi một vố đau, nên không dễ gì tin rằng cô thật sự đổi ý. Lúc này, Bạc Yến Lễ đã lần theo dấu vết đến gần khu vực này. Anh xuống xe, nhanh chóng bước vào nhà máy bỏ hoang. Trong tai đeo tai nghe siêu nhỏ, anh vẫn đang liên lạc với Vương Thiệu để cập nhật tình hình theo dõi từ hệ thống “Thiên Nhãn“. “Chắc chắn là hướng này? Giọng Bạc Yến Lễ đầy uy nghiêm, không ai dám trái lời. “Bạc tổng, lần cuối cùng hệ thống ghi nhận được dấu vết là ở chính chỗ anh đang đứng. Bạc Yến Lễ chỉ “ừ một tiếng rồi ra lệnh cho vệ sĩ tản ra tìm kiếm xung quanh. Dù thế nào, hôm nay anh cũng phải tìm cho bằng được Ninh Thời Diên! Hành động của Bạc Yến Lễ không qua nổi mắt Thế Sáng. Hắn đã sớm lắp đặt camera giám sát khắp xung quanh, vừa rồi điện thoại đã cảnh báo, nên hắn đã cảnh giác từ trước. Hắn đợi ngày này đã lâu, nên từng bước đều tính toán cẩn thận, bằng không đã chẳng chọn lúc này để bắt cóc Ninh Thời Diên. Chỉ là, không ngờ người đuổi tới nhanh đến vậy. Thế Sáng mở camera lên, khi thấy người đang tiến lại gần, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại. Là Bạc Yến Lễ! Nhìn thấy biểu cảm kia của Thế Sáng, Ninh Thời Diên càng chắc chắn là bên ngoài đã xảy ra chuyện. Chẳng lẽ là Khởi Tư phát hiện ra chuyện bất thường rồi cử người đến cứu? Trong đầu Ninh Thời Diên nhanh chóng đưa ra suy đoán, liền lên tiếng dụ dỗ: “Anh muốn làm thủ lĩnh cũng không phải không được, chỉ cần anh đồng ý một điều kiện của tôi. Thế Sáng không ngờ cô lại thay đổi thái độ vào lúc này, có phần do dự, không biết có nên mang cô đi hay không. Mang theo, hắn có thể đạt được mục đích, nhưng rủi ro lại quá lớn. Nhưng nếu bỏ lại, e rằng sau này chẳng còn cơ hội tốt như thế nữa. Trong tay Ninh Thời Diên có quá nhiều thứ hắn muốn, nên dù rất phân vân, hắn cũng chẳng biết phải làm sao. Mọi biểu cảm của hắn đều không qua nổi mắt cô, trong đầu Ninh Thời Diên cũng đang gấp rút tính toán cách giữ chân hắn. “Bíp bíp bíp! Âm thanh cảnh báo điện thoại chuyển từ rung sang còi báo động, Thế Sáng lại nhìn vào màn hình giám sát – Bạc Yến Lễ càng lúc càng tiến lại gần. Hắn nghiến răng, quyết định vứt bỏ Ninh Thời Diên ở lại. Nếu dắt cô theo sẽ càng nguy hiểm, chi bằng rút lui trước. Giữ được mạng, thì sau này vẫn còn cơ hội. Trước khi đi, hắn giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Thời Diên, thu dọn sơ qua hiện trường rồi nhanh chóng tìm cách thoát thân. May mà Bạc Yến Lễ đang ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, dựa vào hệ thống giám sát, hắn lập tức lên kế hoạch rút lui. Lúc này, Bạc Yến Lễ cũng phát hiện camera treo trên xà nhà – rõ ràng là mới lắp, chứng tỏ đây chính là nơi cần tìm. “Lục soát, người ở đây! Giữ chặt các lối ra! Dứt lời, ánh mắt anh rơi trên camera, như thể đang đối thoại trực tiếp với Thế Sáng vậy. Tay cầm điện thoại của Thế Sáng run lên bần bật. Hắn cảm thấy sau lưng lạnh buốt, như bị dã thú săn mồi nhìn chằm chằm. “Bạc tổng, những người đó đã bỏ chạy rồi! Nghe vậy, Bạc Yến Lễ cũng thoáng thấy bóng một kẻ đang chạy trốn. Nhưng anh không vội đuổi theo, việc anh quan tâm lúc này chỉ là người phụ nữ bị bắt cóc – Ninh Thời Diên. Thấy cô – người phụ nữ luôn mạnh mẽ, lúc này bị trói tay, cả người chật vật – một cảm giác đau lòng len lỏi trong tim Bạc Yến Lễ. “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi. Anh khẽ nói, bước nhanh đến gần cô. Nghe thấy giọng anh, trong lòng Ninh Thời Diên có chút rung động, ánh mắt luôn lạnh lùng giờ chỉ còn phản chiếu hình bóng anh, cô chẳng biết đó là cảm xúc gì nữa. Cô định lên tiếng bảo anh đừng lo, nhưng cơ thể lại mềm nhũn ngã xuống đất, trước mắt tối sầm lại. Bên tai chỉ còn vang lên tiếng gọi gấp gáp: “Ninh Thời Diên! Ninh Thời Diên! Rồi... không còn biết gì nữa. Bạc Yến Lễ lo lắng cúi người kiểm tra, phát hiện cô không có vết thương nào rõ rệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cởi áo khoác vest của mình, nhẹ nhàng bọc lấy cả người cô, sau đó bế thốc lên. Tài xế đang đợi ngoài xe, nhìn thấy sắc mặt Bạc Yến Lễ và người phụ nữ trong vòng tay anh – không dám thở mạnh. “Về Bạc gia ngay! Xe lao đi trên đường, trong khoang xe chỉ còn tiếng thở đều đều, Ninh Thời Diên nhắm mắt, hàng mi dài cong vút, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt. Dáng vẻ yếu đuối này, là thứ trước giờ Bạc Yến Lễ chưa từng thấy ở cô. Ngón tay anh không kìm được mà khẽ chạm vào gò má cô – làn da mang theo độ ấm khiến anh giật mình, rồi lại bất giác rụt tay lại. May quá, cô vẫn còn sống. Bạc Yến Lễ thầm nghĩ. “Đừng… đừng rời xa em… Đột nhiên, một âm thanh nghẹn ngào vang lên. Bạc Yến Lễ cúi đầu nhìn xuống – cô gái đang tựa vào đùi anh, khóe mắt long lanh lệ, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Nhìn người phụ nữ luôn kiên cường ấy giờ lại yếu ớt như vậy, trái tim Bạc Yến Lễ như bị đánh sập, chỉ còn lại một nỗi xót xa không nguôi. Anh đưa tay, từng chút từng chút một, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự dịu dàng chưa từng có...