Thượng Quan Nhiễm không hài lòng lên tiếng, cảm thấy Ninh Thời Diên chắc chắn là cố tình, nếu không sao lại có mâu thuẫn to lớn như vậy với Ninh Chi Nhu. “Thượng Quan Tiểu thư , đây là chuyện nhà họ Long, từ bao giờ lại tới lượt một người ngoài như cô xen vào? Long Gia Dự vốn chẳng phải người dịu dàng, hôm nay Thượng Quan Nhiễm hết lần này đến lần khác đứng về phía Ninh Chi Nhu để bắt nạt Ninh Thời Diên, anh đã sớm nhìn không vừa mắt. Bị Long Gia Dự nói thẳng mặt như vậy, Thượng Quan Nhiễm cũng cảm thấy mất mặt. Thấy không thể trông chờ gì ở Long Gia Dự, cô ta toan tính sẽ tìm cách từ hai vị trưởng bối. Nào ngờ còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của ông cụ Long đã vang lên. “Hôm nay nhiều chuyện quá, ta cũng mệt rồi, Gia Dự, dìu ta về nghỉ một lát. “Vâng. Long Gia Dự cẩn thận đỡ ông nội. Vừa về đến phòng, ông cụ Long liền lên tiếng gọi Long Gia Dự lại. “Chuyện hôm nay, con phải cho Tiểu Ninh một lời giải thích. Vốn dĩ tình cảm cũng chẳng nhiều nhặn gì, giờ lại ầm ĩ như vậy, sợ rằng càng chẳng còn lại chút nào. Ông cụ chỉ mong Ninh Thời Diên có thể quay về, chứ không phải bị xua đuổi mà rời xa thêm nữa. Long Gia Dự sao lại không hiểu điều đó, anh vốn định nói rõ chuyện của Ninh Chi Nhu, nhưng nhìn thấy ông nội mệt mỏi như vậy, cuối cùng vẫn không nói ra miệng. Bên kia, Ninh Chi Nhu thấy ông cụ rời đi, trong lòng càng thêm bất mãn đến cực điểm. Người nhà họ Long đúng là bạc tình! Vì một mình Ninh Thời Diên mà chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của cô ta! Ninh Chi Nhu cúi gằm đầu, ánh mắt u tối khó dò, không ai nhìn rõ được vẻ mặt thật của cô ta. Cảnh này trong mắt Thượng Quan Nhiễm lại thành Ninh Chi Nhu quá buồn, đang khóc vì tổn thương. Cô ta vội vàng bước đến, vốn định mở miệng an ủi Ninh Chi Nhu đừng sợ, dù sao cô ta cũng là tiểu thư nhà họ Long. Nhưng lời vừa đến miệng, cô ta chợt nhớ đến lời mà lão phu nhân từng nói với mình. Ninh Chi Nhu vốn không phải con gái thật sự của nhà họ Long, lúc này mà nói ra thì chẳng phải khiến người khác xấu hổ sao. “Chi Nhu, cậu đừng buồn quá, chuyện này là do Ninh Thời Diên sai. Thượng Quan Nhiễm do dự hồi lâu mới nói ra một câu như thế, sau đó thở dài, không nói thêm gì nữa. Ninh Chi Nhu khẽ đáp lại một tiếng, trong lòng lại đang mắng Thượng Quan Nhiễm là đồ ngu, không biết nói thêm vài câu để bôi nhọ Ninh Thời Diên. Nhưng mà nếu Thượng Quan Nhiễm thông minh thật, thì đã chẳng bị cô ta xoay như chong chóng. Thôi kệ, thế này cũng được rồi. Bên này, Bạc Yến Lễ lái xe đưa Ninh Thời Diên đi dạo một vòng giải khuây. Tâm trạng Ninh Thời Diên rõ ràng đã tốt hơn nhiều, cô thật ra không để tâm đến việc Ninh Chi Nhu thế nào, chỉ cảm thấy hứng thú với lời “sự thật mà cô ta từng nói ra. Đúng lúc đó, điện thoại Bạc Yến Lễ vang lên, là tin từ biệt thự báo rằng ông cụ đã tỉnh lại. Thấy tâm trạng Ninh Thời Diên lúc này có vẻ ổn, Bạc Yến Lễ liền đưa cô về nhà họ Bạc. “Ông nội tỉnh rồi, lát nữa còn phải làm phiền em xem lại cho ông một chút. Bạc Yến Lễ nói. Ninh Thời Diên gật đầu: “Được. Hai người trở về nhà họ Bạc, lúc này ông cụ đã dùng thuốc và ăn cháo thuốc xong, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn hẳn so với trước. Biết đó là nhờ công của Ninh Thời Diên, ông cụ Bạc đối với cô vô cùng khách khí. Thấy cô đến, ông cụ mỉm cười: “Tiểu Ninh tới rồi à. Ninh Thời Diên lễ phép chào hỏi rồi ngoan ngoãn bước đến bên cạnh ông cụ để bắt mạch. Thấy mạch tượng không có gì đáng ngại, cô cũng yên tâm phần nào. “Nghe nói cháu với A Yến đi dự tiệc ở nhà họ Long, cảm thấy thế nào? Ông cụ cười híp mắt hỏi. Nhắc đến nhà họ Long, sắc mặt Ninh Thời Diên hơi biến đổi, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại bình thường. “Không có gì ạ, cũng ổn. Xong rồi thì về luôn. Cô không muốn nói nhiều, một là cảm thấy không cần thiết, hai là nghĩ ông cụ chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, không cần giải thích lắm. Thế nhưng ông cụ lại nhìn ra được tâm tư trong lòng cô. Ông liếc sang Bạc Yến Lễ, định dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc đó, Ninh Thời Diên chắn mất tầm nhìn của hai người, khiến ông cụ không thể truyền đạt được gì. “Thân thể của ông không còn gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần điều dưỡng đúng giờ, chắc chắn sẽ không tái phát. Thấy ông cụ vẫn có vẻ muốn hỏi chuyện, Ninh Thời Diên liền lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của ông. Nhưng chính thái độ như vậy lại khiến ông cụ càng thêm nghi ngờ là có chuyện gì đó đã xảy ra. “Nếu ở nhà họ Bạc mà cháu thấy bị ấm ức thì có thể nói với ta. Tuy ta già rồi nhưng vẫn còn quyền lực, tuyệt đối sẽ không để ân nhân cứu mạng của ta phải chịu thiệt. Ông cụ cố ý nhấn mạnh hai từ “ân nhân, để Ninh Thời Diên hiểu rằng ông hỏi han không phải vì Bạc Yến Lễ, mà vì chính cô. Quả nhiên, nghe đến đây, Ninh Thời Diên mới kể lại chuyện xảy ra ở nhà họ Long. “Thế... phía nhà họ Long có ai phản ứng gì không? Giọng ông cụ rõ ràng đã mang theo sự bất mãn. Ninh Thời Diên là người do chính nhà họ Long mời đến, vậy mà lại để cô phải chịu ấm ức như vậy, còn chẳng ai đứng ra hỏi han lấy một câu! Nhà họ Long đúng là hồ đồ! Nghĩ đến mối quan hệ trước kia giữa nhà họ Bạc và nhà họ Long, ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Đừng sợ, có chuyện gì ta sẽ thay cháu làm chủ. Ban đầu Ninh Thời Diên muốn nói không cần ông cụ làm chủ thay, nhưng nghĩ lại, cũng không tiện từ chối ý tốt của ông. Ông cụ lại nói thêm vài câu an ủi, thấy sắc mặt cô dịu đi đôi chút mới yên tâm. Lúc này ông lại nghĩ đến ân oán xưa giữa nhà họ Bạc và nhà họ Long, trong lòng càng thêm khó chịu. Lẽ ra năm đó ông nên triệt để cắt đứt với đám người đó mới phải… Bên phía nhà họ Long. Khách khứa đã ra về gần hết, Ninh Chi Nhu mệt mỏi định về phòng nghỉ ngơi. Đi ngang qua Thượng Quan Nhiễm, cô ta cố tình đi thật chậm, còn thấp giọng nức nở, như thể mình đang chịu oan ức lắm. Thượng Quan Nhiễm thấy vậy thì vừa xót xa vừa bất lực. “Chi Nhu, người như Ninh Thời Diên không dễ đối phó đâu, sau này gặp lại cô ta thì tránh xa một chút, đừng để bị bắt nạt. Thượng Quan Nhiễm nhẹ giọng an ủi. Thực ra cô ta chỉ thấy thương hại cho Ninh Chi Nhu, còn có giúp cô ta hay không thì Thượng Quan Nhiễm cũng phải suy tính cẩn thận. Dù sao thái độ của Long Gia Dự và Bạc Yến Lễ đối với Ninh Thời Diên đều rất thân thiện, nếu cô ta không biết điều, chẳng phải sẽ kéo cả nhà họ Thượng Quan xuống nước sao? Thượng Quan Nhiễm không muốn như vậy, nhưng cô ta cũng phải cân nhắc vì gia tộc. Nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Thượng Quan Nhiễm, Ninh Chi Nhu lại có ý đồ khác. Cô ta khẽ thở dài: “Nhiễm Nhiễm, mình rất cảm ơn cậu đã giúp đỡ. Chỉ là có vài chuyện cậu không biết, Ninh Thời Diên cô ấy… Nói đến đây, Ninh Chi Nhu cố ý lộ ra vẻ mặt khó nói, như thể đang giằng xé trong lòng. Một lúc lâu sau mới lấy lại thần sắc, như thể đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. “Ninh Thời Diên cô ấy... trước đây từng nói sẽ không dính dáng gì đến nhà họ Long, cũng sẽ không qua lại với họ. Nhưng bây giờ lại đi qua đi lại giữa hai nhà, mình chỉ sợ cô ấy sẽ bị tổn thương thôi. “Nhà họ Long và nhà họ Bạc… có vài chuyện mà mình biết nói ra là không đúng, nhưng cũng chỉ là vì muốn tốt cho Ninh Thời Diên.