Ninh Thời Diên ôm một bụng lo lắng, nghĩ tới giọng nói yếu ớt của Bạc Yến Lễ trong điện thoại, bất giác bước nhanh hơn, lái xe như bay tới bệnh viện.

Trời đã tối đen như mực, trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động.

Ninh Thời Diên đẩy cửa bước vào, liền thấy Bạc Yến Lễ đang nằm trên giường bệnh. Gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt, lông mày nhíu chặt, đôi mắt nhắm nghiền.

Nghe thấy tiếng động, anh từ từ mở mắt, đôi con ngươi đen thẫm như bóng đêm phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

“Anh cảm thấy thế nào rồi?”

Ninh Thời Diên nghiêm túc bước tới, ngồi xuống cạnh giường, vươn tay chạm nhẹ lên trán anh.

“Cũng may, không nóng.” Cô thở phào nhẹ nhõm.

Không sốt tức là chưa nghiêm trọng lắm.

“Có chút khó chịu.”

Bạc Yến Lễ ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Ninh Thời Diên hơi nheo mắt, nghi hoặc nắm lấy cổ tay anh định bắt mạch, nhưng vừa mới chạm vào, đã bị anh cắt ngang.

“Rót cho tôi ly nước, hơi khát.”

Ninh Thời Diên khựng lại, nghĩ đến tình trạng hiện tại của anh, cô đành gật đầu: “Được.”

Cô buông tay anh ra, đứng dậy đi rót nước.

Chất giọng anh quả thực hơi khàn, chắc là do tác động của độc tố khiến cơ thể không thoải mái.

Cô chuyên tâm thử nước, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt Bạc Yến Lễ ánh lên tia vui mừng chớp nhoáng.

“Uống đi.”

Ninh Thời Diên đưa cốc nước đến trước mặt anh.

Sau khi uống xong, Bạc Yến Lễ đưa trả lại cốc, còn thuận tiện ho hai tiếng.

“Độc này hình như khá nặng, lúc nãy phát tác một trận dữ dội, giờ thì đỡ hơn chút rồi. Nếu...”

Anh nói đến đây thì ngừng lại, ánh mắt tối tăm cụp xuống rồi lại ngẩng lên dò xét Ninh Thời Diên.

“Nếu em không bận gì... thì ở lại đây một lát, chờ lát nữa nếu độc tái phát thì xem giúp tôi một chút.”

Ninh Thời Diên nhướn mày, đứng bên giường nhìn anh ra vẻ khó chịu mà nhịn cười.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Bạc Yến Lễ nói nhiều như vậy, thì ra chỉ để giả vờ yếu ớt giữ cô lại.

Có vẻ như... muốn kéo gần khoảng cách với cô.

Đã vậy, nếu anh thích diễn, cô cũng hứng thú xem anh diễn tiếp.

Đến lúc đó... đừng trách cô ra tay hơi nặng là được.

“Ừ, độc này phát tác sẽ rất khó chịu. Hay là thế này đi, tôi châm cứu cho anh, có thể giúp trì hoãn thời gian độc phát, anh cũng sẽ dễ chịu hơn chút.”

Cô mỉm cười, chưa đợi anh từ chối đã nhanh tay lấy ra bộ kim châm từ trong túi.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, lời từ chối đến miệng Bạc Yến Lễ cũng phải nuốt ngược vào bụng, nghiến răng thốt ra một chữ: “Được.”

“Ừ, vậy cởi áo ra đi.”

Ninh Thời Diên cầm kim châm, ánh mắt trong veo ngập tràn ý cười.

Bạc Yến Lễ đành ngồi dậy, cởi áo ngoài, để lộ làn da trắng trẻo, vóc dáng rắn rỏi, cơ bắp rành mạch.

“Sẽ hơi đau đấy, cố chịu nhé.”

Ninh Thời Diên mỉm cười nhắc nhở, “rất có tâm” báo trước.

Trước đây cô vẫn luôn kiểm soát lực tay, châm nhẹ nhàng không gây đau, nhưng lần này thì...

Ngay sau đó, kim châm đầu tiên cắm xuống lưng anh.Dù không thấy nét mặt anh, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được cơ thể Bạc Yến Lễ khẽ run lên.

Tiếp theo, kim thứ hai được cắm xuống dứt khoát.

Bạc Yến Lễ nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên cánh tay nổi rõ.

“Đau không?” Ninh Thời Diên cố tình hỏi.

“Không đau.”

Cô đi vòng ra trước mặt anh, cố ý rút ra một cây kim châm dài nhất.

Bạc Yến Lễ nhìn thấy độ dài của kim, yết hầu giật giật: “Có cần phải dùng cái này không?”

Cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.

Ninh Thời Diên mỉm cười đầy giảo hoạt:“Tôi là bác sĩ, nghe lời tôi là được.”

Nói rồi, chiếc kim dài lạnh lẽo lóe sáng, cắm phập vào cơ thể anh.

Khoé miệng Bạc Yến Lễ co giật, cơn đau nhói khiến anh chỉ có thể gồng mình chịu đựng.

Ninh Thời Diên nhìn thấy anh nghiến răng chịu đựng, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.

Xem ra sức chịu đựng của Bạc Yến Lễ không phải dạng vừa.

...

Ở Ninh gia, ánh đèn chùm lộng lẫy soi sáng khắp phòng khách, nhưng không xua nổi bầu không khí âm u giữa ba người ngồi trong đó.

Dù ánh sáng rực rỡ, nhưng lòng ai cũng đen tối như nhau.

Thẩm Dĩ Thần ngồi phè phỡn trên sofa da thật, vắt chân chữ ngũ, bộ dạng lưu manh ngạo mạn.

Tạ Ngọc Phương và Ninh Chi Nhu ngồi phía đối diện.

Lúc này, người hầu của Ninh gia bưng trà lên.

Tạ Ngọc Phương lạnh lùng lườm một cái, khiến người hầu vội vàng đặt trà xuống rồi chạy mất.

Thẩm Dĩ Thần không chút khách khí, cầm lấy ly trà uống ngon lành.

Ninh Chi Nhu nóng ruột, không chịu nổi nữa, vội vàng lên tiếng:“Thẩm Dĩ Thần, anh muốn bao nhiêu? Nói thẳng ra đi!”

“Tiền à?”

Thẩm Dĩ Thần đặt mạnh ly trà xuống bàn kính, phát ra tiếng “cạch” vang vọng.

“Tất nhiên là phải có tiền rồi.”

Nghe vậy, Tạ Ngọc Phương lập tức lấy ra một thẻ ngân hàng từ chiếc túi Hermes, đặt lên bàn trà.

“Trong đây có một triệu, không cần mật khẩu. Cậu cầm lấy rồi xóa ngay bản gốc video đó.”

Giọng bà ta lạnh lùng, thái độ trên cơ khiến Thẩm Dĩ Thần càng thêm khó chịu.

Hắn cầm thẻ ngân hàng lên, hờ hững ném thẳng vào mặt Tạ Ngọc Phương, cười khẩy:“Một triệu? Bố thí ăn xin đấy à?”

Nếu là trước kia, có lẽ hắn còn suy nghĩ.Nhưng giờ Ninh Chi Nhu là đại tiểu thư nhà họ Long, nhà họ Ninh cũng nước lên thuyền lên, một triệu với họ chỉ là tiền lẻ.

Ánh mắt Tạ Ngọc Phương lạnh như băng, trầm giọng hỏi:“Vậy cậu muốn bao nhiêu?”

Thẩm Dĩ Thần lắc lư đôi chân, cười cợt quét mắt nhìn quanh phòng khách nhà họ Ninh, rồi đưa tay giơ ra một con số “năm“.

Ninh Chi Nhu trừng to mắt, kêu lên:“Năm triệu? Anh xứng chắc?”

Thẩm Dĩ Thần thấy cô tức giận, sắc mặt ngày càng đắc ý, vẻ hung ác cũng lộ rõ:

“Ai nói Năm triệu? Tôi nói Năm mươi triệu!”

“Năm mươi triệu!”

Lần này, đến lượt Tạ Ngọc Phương không giữ nổi bình tĩnh:“Thẩm Dĩ Thần, cậu đang nhân lúc cháy nhà mà hôi của, muốn chém giá trên trời à?”

“Đừng lằng nhằng. Mấy người không phải không có tiền. Bớt phí lời đi, đưa tiền cho tôi nhanh còn kịp. Dù sao năm mươi triệu, đổi lấy danh tiếng cho con gái mấy người, cũng đáng mà.”

Ba người trong lòng đều hiểu rõ, những chuyện xảy ra giữa đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm vốn dĩ là bình thường.

Nhưng Thẩm Dĩ Thần lại giở trò hèn hạ, lén quay video rồi đem ra uy hiếp.

Nếu video bị tung ra, danh tiếng Ninh Chi Nhu trong giới hào môn coi như tan nát.

Thẩm Dĩ Thần đứng dậy, tùy tiện phủi phủi quần áo, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ và đắc ý, rõ ràng vẫn còn chưa hả dạ.