“Ninh Chi Nhu, em là người phụ nữ của tôi, cả đời này đừng hòng thoát khỏi tôi!” “Im đi!” Ninh Chi Nhu trừng mắt nhìn Thẩm Dĩ Thần, gương mặt đầy giận dữ. “Anh nhìn lại mình xem giờ thành ra cái dạng gì rồi, có tư cách gì bắt tôi phải theo anh? Anh như vậy, đến xách giày cho tôi còn thấy bẩn!” Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiêu căng, giọng điệu đầy ngạo mạn, khiến Thẩm Dĩ Thần càng thêm tức tối. “Anh không xứng với em à? Lúc nằm dưới thân tôi rên rỉ thì sao không nói thế hả?” “Anh...” Thẩm Dĩ Thần nhắc lại những chuyện dơ bẩn trong quá khứ, khiến trong lòng Ninh Chi Nhu phút chốc dâng lên một luồng phẫn nộ. Những chuyện đó chỉ là những chuyện hết sức bình thường giữa những cặp đôi đang yêu, thế mà giờ đây lại bị Thẩm Dĩ Thần đem ra để bôi nhọ, uy hiếp cô. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, cô thề có chết cũng không để hắn ta chạm vào dù chỉ một ngón tay! “Sao nào, nhớ ra rồi à? Ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, bằng không, tôi có cả đống cách trị em đấy.” Thẩm Dĩ Thần đắc ý nói, rồi vươn tay túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Ninh Chi Nhu, ánh mắt ánh lên vẻ tà ác. Ninh Chi Nhu giãy giụa muốn rút tay ra, nhưng dù có dùng sức thế nào cũng không thoát được. “Anh tốt nhất buông tay ra! Đừng có mơ uy hiếp tôi, tôi mà muốn, có thể khiến anh không còn chỗ đứng ở đây ngay lập tức!” “Không còn chỗ đứng à?” Thẩm Dĩ Thần cười nhếch mép đầy châm chọc, rồi móc điện thoại ra, bấm vài cái, bật một đoạn video. Trong video vang lên những âm thanh mập mờ nóng bỏng, hình ảnh cũng vô cùng nhạy cảm.Người phụ nữ trong đó, không ai khác, chính là cô! “Anh dám quay lén tôi?” Ninh Chi Nhu giận dữ, giơ tay giật lấy điện thoại của Thẩm Dĩ Thần, đập mạnh xuống đất rồi giẫm lên mấy cái cho hả giận. Thẩm Dĩ Thần chẳng hề hoảng hốt, thậm chí còn cười lạnh:“Em tưởng đập điện thoại là xong à? Tôi đã chuẩn bị đầy đủ bản sao rồi.” Hắn ta nhìn Ninh Chi Nhu tức giận đến phát run mà trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê. “Ninh Chi Nhu, chẳng phải em muốn leo cao, gả vào hào môn à? Nếu những video này lộ ra, em nghĩ mình còn mặt mũi nào không?” “Anh...” Ninh Chi Nhu giận đến run người, toàn thân phát lạnh vì những lời đe dọa bẩn thỉu của hắn. Cô lao tới, nhưng bị Thẩm Dĩ Thần túm lấy, vung tay quẳng cô ngã lăn ra đất như vứt một món đồ bỏ đi. “Tốt nhất em nên biết điều! Nếu còn dám trốn tránh tôi, tôi không ngại tặng em một vé lên hot search đâu!” Thẩm Dĩ Thần đút tay vào túi quần, đắc ý, lạnh lùng đe dọa. “Anh muốn gì? Phải làm sao anh mới xóa video đó?” Ninh Chi Nhu nghiến răng ken két, ánh mắt chứa đầy hận thù. “Xóa à?” Thẩm Dĩ Thần cười khinh bỉ, nhìn cô như nhìn kẻ ngu ngốc:“Em nằm mơ đi!” Nói rồi, hắn ta chậm rãi tiến về phía cô. Đúng lúc đó, Tạ Ngọc Phương từ trong biệt thự bước ra. “Các người đang làm gì đấy?” Nhìn thấy Ninh Chi Nhu ngã sõng soài dưới đất, bà vội vàng chạy tới, nâng cô dậy. “Thẩm Dĩ Thần, Chi Nhu đã chia tay với cậu rồi, còn tới đây làm gì?” Tạ Ngọc Phương tức giận nhìn hắn, giọng đầy bất mãn. “Tiền còn chưa đủ à?” “Mẹ...” Ninh Chi Nhu xấu hổ đứng nép vào bên cạnh Tạ Ngọc Phương, bực bội giải thích:“Hắn lén quay video của con, giờ còn lấy ra uy hiếp!” Nghe vậy, sắc mặt Tạ Ngọc Phương lập tức sa sầm. Bà cố nén cơn giận, không mắng cô con gái vì sơ suất, mà bước thẳng tới trước mặt Thẩm Dĩ Thần: “Cậu đã chuẩn bị sẵn từ trước, chắc chắn cũng có điều kiện. Vậy thì đừng đứng đây nữa, vào nhà nói chuyện đi.” Tạ Ngọc Phương bình tĩnh bất ngờ, khiến Thẩm Dĩ Thần cảm thấy có chút nghi ngờ.Nhưng liếc thấy chiếc điện thoại vỡ nát dưới đất, hắn ta cũng yên tâm phần nào. “Được thôi. Pha cho tôi một ấm trà ngon đấy nhé.” Nói rồi, hắn ta vênh váo bước vào biệt thự. Tạ Ngọc Phương hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run lên vì cố nén giận! “Mẹ, con xin lỗi, con...” Ninh Chi Nhu cúi đầu, nước mắt rưng rưng, cô thật sự không ngờ Thẩm Dĩ Thần lại hèn hạ đến mức này. “Thôi, vào nhà trước đã.” Tạ Ngọc Phương vỗ vỗ tay cô, hai người một trước một sau bước vào trong. Bên này, Ninh Thời Diên sau khi về đến nhà, lười biếng tắm rửa, ăn uống qua loa rồi leo lên giường nằm nghỉ. Nhưng đầu óc cô chẳng thể nào bình tĩnh nổi. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu đã vang lên câu nói của Long Gia Dự lúc ban ngày. Rốt cuộc anh ta có ý gì? Thái độ lạnh nhạt, nhưng lời nói thì như mang hàm ý khác, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.Nghĩ kỹ thì lại cảm thấy hình như không đơn giản như bề ngoài. Lần sau gặp lại, cô nhất định phải nói rõ ràng với anh ta, tránh để đối phương sinh ra những ảo tưởng không nên có. Ninh Thời Diên ép mình gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, mở laptop ra, làm theo kế hoạch đã định, mua vào cổ phiếu mà mình đã ngắm từ trước. Nhìn thấy sắc đỏ phủ kín bảng giá cổ phiếu trên điện thoại, tâm trạng cô cuối cùng cũng khá lên đôi chút. Đúng lúc này, điện thoại bất ngờ đổ chuông. Trên màn hình sáng lên cái tên — Bạc Yến Lễ. Bạc Yến Lễ bình thường rất ít gọi cho cô vào giờ này. Ninh Thời Diên trong lòng khẽ động, một dự cảm xấu từ từ dâng lên. Cô ấn nút nhận cuộc gọi, cất giọng hỏi:“Alo?” Nhưng đầu dây bên kia lại hoàn toàn im lặng. Trái tim Ninh Thời Diên căng thẳng như sắp bật ra khỏi lồng ngực.”Bạc tổng, anh thấy thế nào rồi?” Cô dò hỏi, chờ đợi câu trả lời. Một lúc lâu sau, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói trầm thấp, khàn khàn nhưng lại cực kỳ thu hút của Bạc Yến Lễ:“Tôi không sao.” Ninh Thời Diên lườm trời lườm đất, không sao mà lại gọi cho cô lúc này à? Cô nhẫn nhịn cơn tức, bật loa ngoài điện thoại, vừa thay quần áo, vừa chuẩn bị xách đồ ra khỏi nhà. “Không cần tới đâu.” Bạc Yến Lễ lạnh lùng lên tiếng, giọng nói lành lạnh, đủ khiến người khác sởn gai ốc. Nhưng Ninh Thời Diên thì không. “Thế anh gọi cho tôi làm gì?” Cô vừa đi giày vừa hỏi qua điện thoại. “Không có gì.” Nghe câu trả lời đó, Ninh Thời Diên chỉ thấy thái dương giật thình thịch vì tức. Cô không ngu, thừa sức nghe ra trong câu nói của Bạc Yến Lễ đầy vẻ “miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo“. Không ngờ vị tổng tài cao cao tại thượng của tập đoàn Bạc thị, cũng có lúc trẻ con như vậy! “Tôi tới ngay.” Dứt lời, Ninh Thời Diên dứt khoát cúp máy.