Thẩm Dao nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong: “Sao thế? Anh không hoan nghênh em à? Ngữ điệu mang đầy ý trêu chọc. Lê Minh Phàm lập tức lắc đầu: “Sao lại thế được? Mau vào đi! Ánh mắt đen nhánh lấp lánh ý cười, anh mở rộng cửa, mời Thẩm Dao bước vào. Mùi nước hoa quen thuộc thoảng qua, Thẩm Dao rất tự nhiên đi đến ngồi xuống ghế sofa, đặt hộp cơm lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương