Cô khẽ cong môi, nở nụ cười ngọt ngào và tao nhã. Thấy Lê Minh Phàm không có phản ứng gì, cô vẫy tay gọi. “Đến giờ ăn rồi đó. Cô chạy tới, đưa cho anh mười hộp cơm trong tay, mỉm cười nói: “Đây là đồ ăn em tự tay nấu cho anh, anh thử xem có ngon không? “Em... sao em lại đến đây? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương