Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, Thẩm Dao loạng choạng không đứng vững, vẫn còn khoác chặt tay Lê Minh Phàm. Cuối cùng cũng đứng vững, nhưng dường như bỗng chốc nhận ra điều gì đó, cô vội buông tay ra. Trên gương mặt cô ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt, hàng mi run nhẹ, cúi đầu lẩm bẩm ra một câu: “Vừa nãy… cảm ơn anh. Em thật sự quá mất mặt… Lê Minh Phàm khẽ mím môi cười: “Giữa chúng ta còn khách sáo gì nữa? Bảo vệ em là điều nên làm mà. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương