“Ngộ nhỡ Chi Nhu mà rơi vào tay người nhà họ Long, chắc chắn sẽ chịu khổ cực!”

Tạ Ngọc Phương khóc thút thít: “Con bé da mỏng thịt mềm, sao chịu nổi tra tấn? Mau cứu con bé đi!”

Tiếng khóc lóc om sòm khiến đầu óc Thế Sáng đau nhức.

“Tôi có nói là không cứu đâu? Bà im lặng chút đi!”

Lông mày Thế Sáng nhíu chặt lại, lúc này hắn chỉ muốn được yên tĩnh suy nghĩ.