Cúp máy, bốn người anh đều lộ vẻ u sầu.

Lão phu nhân nhà họ Long khóc không thành tiếng, thân hình còng xuống, chẳng còn vẻ quý phái đoan trang của một mệnh phụ xuất thân giàu sang.

Chỉ còn lại một lão nhân, đối mặt với người bạn đời đã đồng hành mấy chục năm sắp rời xa cõi đời, lo lắng luống cuống, kinh hoảng không thôi.

“Bà nội, bà đừng lo, ông nội là người tốt, trời sẽ thương. Nhất định ông sẽ cố gắng cầm cự cho đến khi gặp được Thời Diên!

Long Dương Diệu xưa nay luôn như ánh mặt trời nhỏ. Giờ phút này, nụ cười thường trực đã biến mất, trông thấy hai người thân yêu nhất của mình — một người đang hấp hối nằm trên giường, một người như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm — chính anh cũng trở nên ủ rũ héo úa như cành hoa chịu sương lạnh.