Mọi người lần lượt quay đầu nhìn hai bóng người đang bước xuống cầu thang. Ninh Chi Nhu khoác lên mình bộ váy dạ hội sang trọng, chất liệu tinh tế, đường cắt may hoàn hảo càng tôn lên dáng vẻ yêu kiều của cô ta.Trang sức lấp lánh trên người cùng những chi tiết tinh xảo toát ra khí chất cao quý và tao nhã. “Trời ơi, lộng lẫy quá!” “Chắc cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Long mới tìm về, quả nhiên có khí chất thật.” “Nhưng chẳng phải nói trước kia cô ấy phải chịu nhiều khổ cực sao? Nhìn thế này đâu có giống!” Những lời bàn tán lọt vào tai Long Gia Dự. Ánh mắt Long Gia Dự tối lại, anh cũng từng cảm thấy Ninh Chi Nhu có rất nhiều khuyết điểm, nhưng dù sao kết quả giám định huyết thống cũng đã rõ ràng – Ninh Chi Nhu đúng là em gái bọn họ. anh cầm micro, mở miệng:“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc hôm nay.” Long Gia Dự vẫy tay với Ninh Chi Nhu, đợi cô ta bước tới bên cạnh, anh tuyên bố:“Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Long – Ninh... Long Chi Nhu.” Mọi người trong sảnh đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. “Giám đốc Long, chẳng phải cô ấy là tiểu thư nhà họ Ninh sao?” Có người tinh mắt nhận ra, mở miệng hỏi. Long Gia Dự liền giải thích đơn giản về thân phận của Ninh Chi Nhu, lúc này khách khứa mới hiểu ra đôi phần. Đúng lúc đó, Ninh Thời Diên tới nơi. cô mặc một chiếc áo thun trắng giản dị và quần jean, hoàn toàn lạc lõng giữa không gian sang trọng này. Mọi người đồng loạt quay lại nhìn Ninh Thời Diên, và khi trông thấy gương mặt cô, ai nấy đều thay đổi sắc mặt. “Cái cô gái này là ai mà xấu vậy trời?” “Trời đất ơi, nhìn thấy mặt cô ta tôi ám ảnh tới đêm mất ngủ luôn quá!” Những lời sỉ nhục vang lên bên tai, nhưng Ninh Thời Diên như không nghe thấy, cô chậm rãi bước tới trước mặt Ninh Chi Nhu. Ninh Chi Nhu mời cô tới bữa tiệc này, chẳng qua chỉ để khoe khoang. Đứng bên cạnh Ninh Chi Nhu, Thượng Quan Nhiễm vô thức bước lên chắn trước cô ta, ra vẻ bảo vệ:“Cô là ai?” “Không quan trọng.” – Ninh Thời Diên lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, ánh mắt thản nhiên nhìn Ninh Chi Nhu. – “Chúc mừng cô đã tìm được gia đình.” Ban đầu cô cũng chẳng muốn tới, càng không muốn tặng quà.Nhưng nhớ đến lời hứa với Bạc Yến Lễ, cô vẫn đến. Còn món quà bên trong... – khóe môi Ninh Thời Diên khẽ nhếch, tin chắc rằng Ninh Chi Nhu sẽ “rất thích“. “Chị à, cảm ơn chị, em không ngờ chị lại tới tham dự buổi tiệc này.” – Ninh Chi Nhu giả vờ cảm động. Thượng Quan Nhiễm lập tức nắm lấy chi tiết “chị gái” kia, cau mày:“Chi Nhu, đây là chị gái cậu, Ninh Thời Diên?” Chưa kịp để Ninh Chi Nhu trả lời, Ninh Thời Diên đã lạnh nhạt ngắt lời:“Tôi không phải. Tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Ninh rồi, thủ tục cũng đã hoàn thành.” Nhìn thấy Ninh Chi Nhu nhận lấy hộp quà, Ninh Thời Diên cũng chẳng muốn nán lại lâu. cô đang chuẩn bị tìm Bạc Yến Lễ thì cổ tay đột nhiên bị một lực mạnh nắm chặt. Quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Nhiễm. “Cô đối xử với Chi Nhu tệ bạc như thế mà còn mặt mũi đến tham dự tiệc à?” – Giọng Thượng Quan Nhiễm đầy gay gắt. – “Chi Nhu chẳng thèm nhận quà của cô đâu.” “Đừng mà, Nhiễm Nhiễm.” – Ninh Chi Nhu giả bộ muốn ngăn cản. Nhưng Thượng Quan Nhiễm dễ dàng né tránh bàn tay yếu ớt đó, rồi tiện tay cầm lấy ly rượu trên bàn, làm bộ như muốn hắt thẳng vào mặt Ninh Thời Diên. Ánh mắt Ninh Thời Diên lập tức trở nên lạnh như băng. Chưa kịp né tránh, một cánh tay mạnh mẽ đã kéo cô ra sau. Ngẩng đầu nhìn lên, cô sững sờ. Người chắn trước mặt cô không ai khác chính là – Bạc Yến Lễ. Sự xuất hiện đột ngột của Bạc Yến Lễ khiến cả hội trường xôn xao. Ninh Chi Nhu cũng không rời mắt khỏi Bạc Yến Lễ ngay khi anh xuất hiện. Anh ấy tới dự tiệc chúc mừng của cô ta...Điều đó có phải cũng chứng minh rằng, anh ấy cũng có chút cảm tình với cô ta? “Bạc tổng muốn làm gì?” – Thượng Quan Nhiễm nhíu mày hỏi, giọng không mấy vui vẻ. Ánh mắt Bạc Yến Lễ tối sầm lại, lạnh giọng:“Thượng Quan tiểu thư định làm gì vậy? Xem ra giáo dưỡng của nhà họ Thượng Quan cũng chẳng ra sao.” Bị Bạc Yến Lễ chỉ trích thẳng mặt, Thượng Quan Nhiễm tức đỏ mặt:“Dù giáo dưỡng của tôi có kém thế nào, cũng còn tốt hơn Bạc tổng anh đi che chở cho loại phụ nữ hai mặt.” “Hai mặt?” – Ninh Thời Diên khẽ nhíu mày. cô còn chẳng biết mình từ khi nào thành người “hai mặt” nữa. Thượng Quan Nhiễm hừ lạnh:“Chứ còn gì? Cô ở nhà họ Ninh bao nhiêu năm, không ít lần bắt nạt Chi Nhu.” “Nếu Chi Nhu không may mắn được nhà họ Long tìm về, không chừng còn bị cô chèn ép đến chết!” “Tôi bắt nạt Ninh Chi Nhu?” Ninh Thời Diên chỉ thấy buồn cười. Ai có tâm tra qua chút cũng biết, những năm qua cô sống dưới sự ghẻ lạnh của nhà họ Ninh như thế nào.Thế mà đến miệng Thượng Quan Nhiễm, lại thành cô bắt nạt người khác? “Cô Thượng Quan à, đừng chỉ nghe một phía rồi để người ta lợi dụng mình.” – Ninh Thời Diên nhàn nhạt nhắc nhở. Dù sao Ninh Chi Nhu vốn giỏi nhất là đảo lộn trắng đen, tự mình đóng vai nạn nhân để nhận lấy sự đồng cảm. “Chẳng lẽ cô nghĩ ai cũng tâm cơ như mình?” – Thượng Quan Nhiễm chẳng hề tin. Cô ta thừa lúc Bạc Yến Lễ và Ninh Chi Nhu không để ý, vung ly champagne thẳng vào mặt Ninh Thời Diên. Rượu lạnh lẽo lướt trên khuôn mặt Ninh Thời Diên, áo thun trắng lập tức loang lổ vệt nước, cả người trở nên vô cùng thê thảm. Ninh Thời Diên không còn kìm nén cơn giận, cô lau nước trên mặt:“Cô hiểu gì về tôi?” “Chỉ dựa vào lời kể của Ninh Chi Nhu, chẳng cần biết đầu đuôi thế nào đã vội kết luận – đó là cách mà một thiên kim đại tiểu thư như cô phân biệt đúng sai sao?” Khi Ninh Thời Diên lau sạch nước, lớp hóa trang trên mặt cũng trôi theo. Những vết tàn nhang trước kia lập tức biến mất hoàn toàn. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Bạc Yến Lễ chấn động. Tim anh đập mạnh, một suy nghĩ bất ngờ nảy lên trong đầu. anh gần như có thể xác định — người con gái đêm hôm đó mà anh luôn tìm kiếm, chính là Ninh Thời Diên! Bạc Yến Lễ liếc mắt ra hiệu cho người phục vụ nhanh chóng mang khăn tới. “Chuyện tôi nhận định người khác thế nào, liên quan gì tới cô?” – Thượng Quan Nhiễm vẫn cứng đầu không hề hối hận. Một bên là Ninh Thời Diên, người đã cắt đứt với nhà họ Ninh; một bên là Ninh Chi Nhu, thiên kim mới được nhà họ Long nhận về.Cô ta thừa biết ai đáng tin hơn. “Nếu cô thật sự không có vấn đề gì, thì sao lại bị gia đình từ mặt?” Câu hỏi này, chẳng khác nào chất vấn tận linh hồn. Ninh Thời Diên cũng lười giải thích. Bởi vì với kiểu người như Thượng Quan Nhiễm – chỉ biết lấy mình làm trung tâm – cho dù cô có kể hết sự thật, cô ta cũng sẽ cho rằng cô đang “than nghèo kể khổ” để lấy lòng thương hại. “Những ai thực sự hiểu tôi,“ – Ninh Thời Diên thản nhiên, – “sẽ biết tôi thế nào.”