Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Dĩ Thần lập tức trắng bệch. “Ninh Thời Diên, cô thật độc ác! Lại lấy tôi ra làm thí nghiệm!”Hắn ta gào lên. “Chẳng phải đây là cách chứng minh thân phận rõ ràng nhất sao?”Ninh Thời Diên nhàn nhã đáp. Thẩm Dĩ Thần xanh hết mặt, ngó sang Ninh Chi Nhu, mong cô ta lên tiếng giúp.Thế nhưng, Ninh Chi Nhu hoàn toàn không để ý tới hắn, ánh mắt chỉ chăm chăm dán lên Bạc Yến Lễ. “Vậy định kiểm tra thế nào?”Thẩm Dĩ Thần đen mặt hỏi,“Lỡ có chuyện gì xảy ra với tôi thì ai chịu trách nhiệm?” “Người này là 'thần y' do các người mời tới đấy, anh còn lo gì?” Thẩm Dĩ Thần siết chặt nắm tay.Trong lòng hắn và Ninh Chi Nhu đều hiểu rõ — gã này chẳng phải thần y gì cả. “Tôi không rảnh chơi trò trẻ con với cô.”Gã đàn ông ngạo mạn lên tiếng,“Tôi tới đây chỉ để vạch mặt kẻ mạo danh, và...” Ánh mắt gã chuyển sang Bạc Yến Lễ, giọng điệu từ cao ngạo biến thành cung kính:“Nếu Bạc tổng tin tưởng, tôi nguyện khám bệnh cho lão gia.” Bạc Yến Lễ ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã có câu trả lời. “Không...”Anh định từ chối, nhưng Ninh Thời Diên đột nhiên cắt lời:“Đã tự tin thế thì cứ thử xem.” Cô muốn xem rốt cuộc tên này là ai. Chiếc mặt dây chuyền kia không phải hàng giả — chứng tỏ gã thực sự có liên quan tới tổ chức “Dạ Oanh“. Xem ra dạo gần đây cô bận rộn quá, “Dạ Oanh” đã loạn mất rồi. Bạc Yến Lễ liếc nhìn cô, bắt gặp tia lạnh lẽo trong mắt Ninh Thời Diên, lập tức hiểu ra. “Vậy phiền ông rồi.”Giọng Bạc Yến Lễ lãnh đạm. Thấy Bạc Yến Lễ đồng ý, trong lòng Ninh Chi Nhu mừng như nở hoa, như đã thấy trước cảnh Ninh Thời Diên bị đuổi khỏi nhà họ Bạc. Cô ta vội vàng lên tiếng phụ họa:“Em thấy Bạc tổng rất cần dược liệu kia, anh Dĩ Thần, hay anh tặng nó cho Bạc tổng đi?” Khóe miệng Thẩm Dĩ Thần co giật.Dược liệu vốn trộm từ nhà họ Bạc ra, tặng cái gì mà tặng? Nhưng lời đã thốt ra, hắn đành cắn răng gật đầu:“Được Bạc tổng nhận, là vinh hạnh của tôi.” Hắn cẩn thận nhặt hết đống đồ trên bàn, hai tay dâng lên trước mặt Bạc Yến Lễ. Bạc Yến Lễ chẳng buồn vạch trần trò mèo đó, chỉ liếc mắt về phía Ninh Thời Diên. Ninh Thời Diên hiểu ý, thản nhiên đưa tay nhận lấy, còn không quên châm chọc:“Cảm giác đau lòng vì phải từ bỏ món đồ trộm được chắc khó chịu lắm nhỉ?” Dốc bao công sức trộm về, chưa ấm tay đã phải trả lại — đương nhiên đau rồi. “Ý cô là gì? Tôi nghe không hiểu.”Thẩm Dĩ Thần giả vờ ngu. Ninh Thời Diên cũng lười vạch trần hắn ta.Dù sao mục đích tới đây chỉ là lấy lại đồ, không cần phí thời gian thêm. “Bạc tổng, bệnh tình lão gia không nên chậm trễ. Hay là... bắt đầu luôn?”Gã giả thần y cẩn thận đề nghị, ánh mắt lóe lên tia tham lam. Tia tham lam này không lọt khỏi mắt Ninh Thời Diên và Bạc Yến Lễ. Bạc Yến Lễ đã hoàn toàn xác định — gã này đúng là đồ giả. Nhưng vì Ninh Thời Diên có tính toán riêng, anh sẽ không xen vào. “Ừ.”Bạc Yến Lễ lạnh nhạt đáp rồi xoay người ra ngoài. Ninh Chi Nhu cắn môi.Cô ta vốn còn định giữ Bạc Yến Lễ lại dùng bữa, ai ngờ sự việc lại thành ra thế này. Đúng là gậy ông đập lưng ông! “Chi Nhu, em bảo anh trộm đồ cực khổ như vậy, chỉ để trả lại người ta sao?”Thẩm Dĩ Thần không nhịn được oán trách. Cảm giác bị chơi một vố đau thật khó nuốt. Nhận ra sự bất mãn trong giọng hắn, Ninh Chi Nhu vội làm bộ yếu đuối để lấp liếm. Trong xe,Ninh Thời Diên nhận được tin nhắn từ bà Lưu. Nhíu mày, cô mở ra xem. 【Tiểu Thời, hôm nay có hai người đàn ông lạ tìm cháu cả ngày. Cháu cẩn thận nhé. Họ đây.】 【Ảnh đính kèm.jpg】 Ninh Thời Diên mở ảnh ra — hai người đàn ông lạ mặt. Cô chưa từng gặp họ, nhưng kỳ lạ là, khi nhìn ảnh, trong lòng lại dâng lên cảm giác thân thiết khó hiểu. 【Cảm ơn dì Lưu, cháu sẽ chú ý.】Cô nhanh chóng trả lời. Ninh Thời Diên nghiêng đầu liếc nhìn gã giả thần y bên cạnh.Cô cảm giác — mọi chuyện ngày càng thú vị. Cùng lúc đó, ở thôn Đào Nguyên.Hai anh em nhà họ Long — Long Gia Dự và Long Dương Diệu — vẫn chưa có chút tin tức nào sau một ngày lặn lội. Người anh trầm giọng trách:“Long Dương Diệu, em chắc chắn em gái mình từng xuất hiện ở đây chứ?” Tìm cả ngày trời, dân làng nào cũng nói chưa từng gặp. “Anh à, có khi họ đang cố tình bảo vệ cô ấy.”Long Dương Diệu khẽ giải thích.”Ảnh em điều tra được anh cũng thấy rồi. Cô ấy chắc chắn từng tới đây. Có thể họ sợ bọn mình gây nguy hiểm nên không chịu khai thật.” Nghe vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt người anh dịu xuống đôi chút. “Còn một nhà cuối cùng.” Hai người đi tới một căn nhà cũ kỹ. Long Dương Diệu gõ cửa:“Cộc cộc cộc—” Cánh cửa chầm chậm mở ra. Long Dương Diệu đưa ảnh ra:“Chào bác, bác có từng gặp cô gái trong ảnh này không?” Ông lão nhìn thoáng qua tấm ảnh, nhẹ nhàng gật đầu:“Đã gặp.” Nghe vậy, hai anh em như thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm. “Vậy bác có biết cô ấy đi đâu không?”Long Dương Diệu gấp gáp hỏi. Ông lão trầm ngâm, ánh mắt thâm sâu:“Không biết.” Long Dương Diệu thất vọng tràn trề. Nhưng người anh — Long Gia Dự — vẫn bình tĩnh như cũ.Ít nhất, lần này họ đã xác nhận: cô ấy thực sự từng ở đây. Anh rút một tấm danh thiếp, cung kính đưa ra:“Nếu sau này cô ấy có quay lại, mong bác hãy liên hệ với chúng tôi. Cô ấy rất quan trọng với chúng tôi.” Khi nhìn thấy cái tên “Long Gia Dự” trên danh thiếp, ánh mắt ông lão thoáng chấn động. Long gia?Họ tìm Tiểu Thời để làm gì? Ông lão nhận danh thiếp, khẽ gật đầu:“Nếu cô ấy bằng lòng, tôi sẽ liên hệ.” “Cảm ơn bác.”Long Gia Dự mỉm cười, lại dặn thêm:“Nếu cô ấy hỏi, bác chỉ cần nói — cô ấy là người vô cùng quan trọng với chúng tôi.” “Ừm.”Ông lão gật đầu lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã dấy lên sự cảnh giác. Hai người thanh niên này, tướng mạo chính trực, không giống người xấu. Nhưng tại sao... Tiểu Thời lại có liên quan tới nhà họ Long? Sau khi tiễn hai anh em họ Long, ông lão lặng lẽ lấy ra ba đồng xu, tung lên không trung. Khi thấy kết quả, ánh mắt ông lão tối sầm, khẽ thở dài. “Xem ra... số mệnh đã an bài.”