Đôi mắt Ninh Thời Diên hơi nheo lại. “Thằng nhóc đó cũng khá đấy. Chỉ suýt chút nữa thôi là con dao đó đã đâm trúng chỗ hiểm của cô. May mà vừa rồi phản ứng kịp thời, nếu không chết trong tay loại người như vậy thì mặt mũi biết để đâu? Trong đầu Ninh Thời Diên nhanh chóng tính toán lại. cô nhớ trong phòng nghỉ này có một ít đồ dùng sơ cứu, thế là gượng dậy, lục lọi trong tủ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương