Lúc này, gió thổi càng lúc càng mạnh, cây cối bị cuốn đến mức phát ra tiếng rên rỉ như đau đớn, những hạt mưa xiên xẹo theo khe rừng nặng nề quất xuống mặt đất. Lờ mờ, Ninh Thời Diên như nghe thấy trong tiếng gió có lẫn theo âm thanh gầm gừ của dã thú nào đó. Nghe qua… như là tiếng sói? Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, một luồng hơi lạnh từ sống lưng tràn thẳng lên đỉnh đầu, suýt nữa khiến đầu óc cô đóng băng hoàn toàn. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương