Chu Ân bế cô bé đặt lên lan can, rồi dẫn cả hai đứa trẻ tựa vào lan can nhìn xa xa về bầu trời.

Lúc này, từ tầng trên vang lên tiếng cười khúc khích, một nhóm công tử chỉ trỏ và cười lớn về phía Chu Ân và hai đứa trẻ. Dù hiểu rằng ai nhìn thấy một tu sĩ nhân tộc đi cùng hai yêu quái nhỏ đều sẽ thấy lạ lùng và buồn cười, nhưng trong lòng Chu Ân vẫn cảm thấy khó chịu, dù vậy anh không để tâm, chỉ cần họ không quá đáng.

Nhưng nếu Chu Ân có thể bỏ qua thì cậu bé áo đen lại không dễ dãi như vậy. Thấy mình bị cười nhạo, cậu ngẩng đầu lên và chửi rủa nhóm tu sĩ trên tầng hai khiến bọn họ giận điên người, nhưng cậu bé vẫn không định dừng lại, tiếp tục chửi không ngớt.

Một trong những người trên tầng hai không chịu được nữa, trừng mắt nhìn Chu Ân và nói: “Ngươi dạy dỗ bọn trẻ như vậy sao? Nếu ngươi không biết dạy, để ta giúp ngươi dạy chúng! Nói xong, y vận dụng pháp lực, nhảy từ tầng hai xuống, đá thẳng về phía cậu bé áo đen. Nhưng có vẻ y đã đánh giá quá cao năng lực của mình, cho rằng cậu bé chỉ là một yêu quái Nhị Cảnh nên sẽ dễ dàng bị hạ gục. Ngay khi y tới gần, cậu bé áo đen lập tức hiện nguyên hình thành một con rắn lớn, vung đuôi quật mạnh khiến kẻ vừa nhảy xuống bị văng ngược lại, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo: “Ngươi dám động nữa, chỉ có chết.

Cuối cùng, tên công tử trẻ nhận ra sự chênh lệch, hối hận không kịp.