Sau khi chứng kiến cảnh sơn thần rước dâu, Chu Ân ghi chép lại tất cả những gì đã thấy, từ lễ cưới của sơn thần, gặp gỡ người đi đường, đến nhận lễ chúc phúc. Tuy nhiên, anh chỉ ghi lại một cách khái quát. Những điều anh thấy và trải nghiệm không thể hoàn toàn trở thành kinh nghiệm cho người khác, vì mỗi người đều có cách nhìn và hoàn cảnh khác nhau. Dù trông có vẻ giống nhau, nhưng luôn có sự khác biệt nhỏ, nếu một ngày nào đó những gì anh ghi lại được coi là chân lý, và nếu xảy ra sai lầm, chẳng phải sẽ gây hại cho người sau hay sao? Chu Ân không chê bai những người biết tham khảo kinh nghiệm của tiền bối, nhưng anh xem thường những ai chỉ biết rập khuôn mà không suy nghĩ.

Giống như cách cậu bé áo đen hình dung về giang hồ. Dù chưa thực sự trải qua nhiều, nhưng cậu đã nghe nhiều câu chuyện về giang hồ, từ đó hình thành một hình ảnh trong đầu: cảnh tượng đao kiếm loang loáng, gặp chuyện bất bình phải ra tay nghĩa hiệp, tình yêu và thù hận tràn đầy. Nhưng khi đụng phải chuyện giang hồ thật sự, cậu lại bối rối, cho rằng giang hồ chỉ là nơi hai kẻ ngang sức quyết đấu. Khi thấy cảnh mạnh hiếp yếu, cậu muốn ra tay giúp đỡ, không suy xét sâu xa về sự phức tạp của tình hình.

Nhìn nhóm tiêu khách kia cũng vậy. Ban đầu họ có áo tơi, lại biết có người truy đuổi sau lưng, nhưng vẫn cố tình dừng lại trong đình. Mỗi người đều mang tâm ý riêng, và cậu bé áo đen chính là một phần trong kế hoạch của họ. Họ biết sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, nên khi thấy cậu bé yêu tộc Tam Lâu này, họ quyết định đánh cược. Nếu thắng, có thể nhận được sự giúp đỡ của một cường giả Tam Lâu, có cơ may sống sót; nếu thua, thì cùng lắm là thêm vài mạng người. Đây cũng là lý do Chu Ân không ra tay can thiệp.

Nhìn vào bản đồ, họ đã ra khỏi vùng Thiên Thủy và đang đi trên đường núi đến rừng Sương Mù. Tuy nhiên, bầu không khí lại trở nên nặng nề vì cậu bé áo đen, người vốn sôi nổi, suốt quãng đường lại trầm tư, nét mặt nặng trĩu lo âu.

Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa, hỏi: “Lão gia, có phải đám tiêu khách kia biết sẽ bị chặn đường nên mới cố tình đến đình để chúng ta giúp họ phải không?”