Chu Ân nhìn cảnh tượng trước mắt mà choáng váng. Thật như một trận đại họa, những cột nước khổng lồ cuộn trào rồi dần tan biến. Khi những xoáy nước cuối cùng lắng xuống, yêu rùa mới nhắc Chu Ân rằng mọi chuyện đã kết thúc, sau đó lão tiễn anh trở lại con đường nhỏ rồi nhanh chóng lẩn vào động phủ của mình. Dù cảm thấy Chu Ân là người đáng tin, nhưng lão rùa vẫn cảnh giác, sợ rằng anh sẽ đòi lại năm đồng Hoè Tự đã đưa.

Chu Ân đâu có tâm trí để nghĩ đến chuyện đó. Khi anh tiếp tục con đường, cảnh vật xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Cỏ xanh rậm rạp ban đầu giờ chỉ còn là những mảng đất loang lổ, vài mảnh cỏ xanh còn sót lại, còn phần lớn là bùn lầy nhão nhoẹt.

“Cột Trời này đáng sợ thật…

Anh đặt hộp tre xuống, mở ra xem, thấy cô bé vẫn ngủ say như chết, chẳng bị ảnh hưởng gì bởi những tiếng động kinh hoàng vừa rồi. Nhìn cô ngủ mà anh chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ: “Thật là một cô bé vô tư.

Chu Ân đậy hộp tre lại, lấy ra thanh trường đao, giờ đường không còn dễ đi nữa, nên anh quyết định dùng đao để bay qua những vùng đất bùn lầy.