Nước thấm vào đất mới mang lại sự sống. Nếu không có nước, dù có năng lực phi thường đến mấy, đất đai cũng không thể trồng trọt. Vùng đất của yêu tộc có nguồn nước Thiên Thủy, được xem là nguồn cội cho mọi thủy vực của yêu tộc. Thiên Thủy không phải là nước dâng cao mà là một nguồn nước vô tận, tựa như thiên nhiên ban tặng cho mảnh đất này.

Trên con đường nhỏ quanh Thiên Thủy, một người mang hộp tre chậm rãi tiến bước.

Đến gần Thiên Thủy, Chu Ân ngay lập tức cảm nhận được không khí ẩm ướt. Mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn sàng để dùng đao phi hành nhưng vẫn phải đáp xuống đường để tránh bị nước làm ướt. Phía trước anh bỗng xuất hiện một yêu quái mặc áo xanh, ngồi xếp bằng, trên đầu có đôi sừng dài, có vẻ là yêu hươu. Bên cạnh hắn là một chiếc sáo tre nhỏ và một cuốn sách. Khi thấy Chu Ân đến gần, yêu hươu chỉ ngước nhìn, khẽ mỉm cười rồi lại cúi đầu đọc tiếp.

Chu Ân liếc nhìn qua sách và sáo tre của đối phương, không rõ sách là gì, nhưng chiếc sáo phát ra linh khí mạnh mẽ, rõ ràng là bảo vật. Vì thế, Chu Ân quyết định tránh tiếp xúc nhiều với yêu quái này.

Khi Chu Ân bước qua, chưa đi được xa thì yêu hươu đứng dậy, đuổi theo anh và cười nói: “Công tử định đến bến thuyền sao? Có ngại đi cùng nhau không?