Chu Ân đồng ý mang theo cô bé không phải vì bất kỳ lý do nào đặc biệt, chỉ đơn giản vì cô gái áo xanh đã nói rằng anh giờ đã có đủ khả năng để bảo vệ cô. Cô gái áo xanh cũng rất vui mừng, vì trong rừng trúc này, những người như họ rất khó có thể tìm thấy nơi yên bình trong lòng. Nếu không thể tìm thấy, họ sẽ mãi giữ hình dáng trẻ con, tu vi và tính cách cũng sẽ không thay đổi.

Sau khi trò chuyện xong, cô gái áo xanh cũng không giữ Chu Ân lại nữa, đứng dậy mở cửa. Chu Ân đi theo sau, và khi cửa trúc mở ra, một khung cảnh náo nhiệt bên ngoài hiện lên trước mắt. Một cậu bé cao hơn một chút đang nằm úp lên lưng cô bé, hai tay túm lấy bím tóc kiểu sừng dê của cô bé như đang nhổ cỏ, rồi cười khúc khích. Cô bé lúc này ngồi xổm dưới đất, nhắm chặt mắt, hai tay vung vẩy lung tung lên đầu, cố ngăn cậu bé kéo tóc mình.

Xung quanh còn có vài đứa trẻ khác cũng ngồi xổm, nhìn biểu cảm của cô bé rồi cười phá lên, nói: “Tiểu Diệp Tử, cậu sắp đi rồi mà, cho bọn mình chơi chút tóc của cậu nào.

Tiểu Diệp Tử sợ quá khóc òa lên.

Lúc này, cô gái áo xanh bước tới, túm lấy cậu bé đang kéo tóc của Tiểu Diệp Tử, tiện tay vứt cậu lăn lông lốc ra xa. Những đứa trẻ khác thấy thế liền vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn: “Chị giận rồi, mau chạy thôi!