Trong gia tộc nhà họ Hồ, Chu Ân bị cụ già kéo lại, ân cần hỏi han, còn Hồ Phủ đứng ngay bên cạnh nhưng chẳng nói lời nào. Phải một lúc lâu Chu Ân mới có thể thoát khỏi tình thương yêu của cụ già, bày tỏ rằng lần này anh đến là vì có chuyện cần làm. Có lẽ cụ già cũng hiểu mình đã hơi quá đà nên đành lưu luyến buông tay để Chu Ân ngồi xuống trong đại sảnh, mắt vẫn dịu dàng nhìn anh.

Ánh mắt dịu dàng yêu thương của cụ khiến Chu Ân cảm thấy không thoải mái, một cảm giác mà anh chưa từng trải qua. Thế nhưng, anh không biết phải từ chối thế nào, thậm chí trong lòng còn có chút thích cảm giác này.

Chu Ân ngồi giữa đại sảnh, đối diện với Hồ Phủ và lão phu nhân, mặc kệ ánh mắt của họ chăm chú trên gương mặt mình. Anh bình tĩnh nói: “Lần này cháu đến để đón một người về nhà.

Hồ Phủ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Người nào? Tất cả mọi người trong nhà họ Hồ đều ở đây, chẳng lẽ còn có người bên ngoài?

Chu Ân không đổi sắc mặt, hỏi thẳng: “Hai vị tiền bối có biết đến hộ thần của người giữ mộ không?