Lợi hại vậy sao? Chu Ân không dám tin, dương khí bùng nổ mạnh đến mức đốt cháy cả đống gỗ, biến thành tro trong nháy mắt. Chu Ân nhớ rằng trước đây khi dương khí bùng nổ, các cây cối xung quanh chỉ khô héo chứ không bị đốt cháy. Cuối cùng, cây cối đều phục hồi sức sống trở lại. Chuyện này thật kỳ lạ. Chu Ân suy nghĩ một lúc, nhận thấy rằng cây cối ở khu vực này hẳn không tầm thường. Càng kỳ lạ hơn, nơi ít cây cối dường như là vùng cấm của sinh vật, không có sinh vật nào dám lại gần. Chu Ân lui lại phía sau, ngồi xuống, bắt đầu yên lặng chờ đợi. Quả nhiên, không lâu sau đó, âm khí bùng nổ. Chu Ân nhìn thấy lớp băng từ từ hình thành trên cây, cả thân cây như phủ đầy băng tuyết, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Sau khi âm khí bùng nổ, Chu Ân bắt đầu chờ đợi đợt dương khí. Khi dương khí bùng lên, không khí xung quanh dần trở nên khô hanh, thậm chí anh có thể thấy lá cây bắt đầu héo rũ. Chu Ân mạnh mẽ ném xác con gà vào khu vực đó, quan sát kỹ sự thay đổi của nó. Quả như anh dự đoán, khi dương khí bùng phát, xác con gà nhanh chóng bốc cháy, nhưng lửa dường như không gây hại nhiều cho nó. Chu Ân biết con gà này có ngọn lửa trên mào, nên nó không sợ lửa. Nhưng khi dương khí đạt đỉnh điểm... Bùm! Dưới ánh nhìn của Chu Ân, xác con gà bị thiêu rụi hoàn toàn trong tích tắc, thậm chí phát ra tiếng như khi vật thể tan rã. Chu Ân bàng hoàng, không ngờ dương khí tại đây lại đáng sợ đến thế. Giờ đây, Chu Ân cảm thấy nghi ngờ về những cây cối xung quanh. Ngay cả một con gà đầu mào lửa cũng bị tan rã hoàn toàn khi dương khí bùng nổ, nhưng cây cối lại có thể chịu đựng cả âm khí và dương khí. Ngay cả cành cây khi dương khí bùng phát cũng chỉ biến thành tro, còn con gà hoàn toàn tan biến, không để lại dấu vết gì. Giống như chưa từng tồn tại. Chu Ân tò mò, bắt đầu suy nghĩ về đặc tính của những cây này. Để xác minh ý tưởng của mình, Chu Ân lại mở rộng ý thức, tìm kiếm xung quanh xem có con gà nào khác không. Anh nhanh chóng tìm thấy một con gà khác. Dùng một tay bẻ cành cây, anh ném mạnh về phía con gà đang dạo bước thư thái, khiến nó bị cành cây ghim chặt xuống đất, chết ngay lập tức. Chu Ân cầm lấy xác con gà, định quay về thì đột nhiên cảm thấy bất an. Anh quay lại, thấy con quái thú trắng với đôi mắt như lá xanh đang nhìn chằm chằm vào mình, rồi lao tới. Trong tình thế nguy cấp, Chu Ân ngay lập tức biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện ở rìa khu vực ít cây cối, nơi có những thân cây đang đóng băng vì âm khí bùng nổ. Chu Ân nhanh chóng ném xác con gà vào khu vực đó, yên lặng quan sát kết quả, trong đầu vẫn bận rộn suy nghĩ về con quái thú vừa rồi. Liệu con quái thú đó có phải là con đã cắn đứt tay mình? Thật khó để đối phó với nó, không chỉ vì Chu Ân không cảm nhận được sự hiện diện của nó, mà còn vì sức mạnh của nó rất có thể đã đạt cấp độ sau thảm họa, thậm chí có thể còn mạnh hơn. Nhưng nếu đã đạt đến mức gây họa cho thế giới, thì theo mô tả trong sách, mỗi hành động của sinh vật này sẽ gây ra sự hỗn loạn trời đất. Nhưng con quái thú này không như vậy, nên có lẽ nó chỉ mạnh hơn một chút so với cấp độ sau thảm họa. Dù thế nào, hiện tại Chu Ân cũng không thể đối phó với nó. Có lẽ anh phải tìm cách để đối phó với con quái thú này. Chu Ân nhìn xác con gà, lúc anh ném vào đã đóng thành cục băng, và giờ thì không thể nhận ra hình dáng của con gà nữa. Chu Ân yên lặng chờ đợi. Sau mỗi lần bùng nổ giữa âm khí và dương khí, luôn có một khoảng trống dài để chờ đợi. Khi âm khí ngừng, Chu Ân tiến lên lấy xác con gà ra. Anh nhận ra rằng cục băng đã biến thành một hòn đá đen lạnh buốt, lạnh đến mức thấu xương. Ngay khi chạm vào, Chu Ân cảm nhận không phải cái lạnh bình thường mà là nỗi đau thấu tim gan. Chỉ đi được vài bước, bàn tay Chu Ân đã đỏ bừng, thậm chí bị đông cứng. Thật quá kỳ lạ. Cơ thể của Chu Ân đã được cường hóa nhờ lá của cây người chết, chứa đựng tinh hoa của gần hai trăm năm sinh mệnh, nhưng vẫn bị thứ này làm đông cứng? Chu Ân nhìn mặt trời trên cao, quan sát kỹ hòn đá đen trước mặt rồi quyết định thử dùng một tảng đá khác đập vào. Không có vết xước nào. Thậm chí không có một dấu cào. Chu Ân nghĩ rằng nếu con gà này đã bị âm khí biến thành thế này, liệu dương khí có thể đốt cháy nó không? Anh nghĩ đến những cái cây ở đây, có lẽ chúng không bị phá hủy bởi dương khí và âm khí vì lý do tương tự. Có một cách mới, và Chu Ân quyết định thử ngay. Anh để lại cục đá băng giá kia, chạy ra khỏi khu vực ít cây để đợi lần bùng nổ tiếp theo của dương khí. Thời gian giữa các lần bùng nổ của âm khí và dương khí trôi qua nhanh chóng. Chu Ân chú ý theo dõi cục đá băng giá, quan sát nó dưới sự bùng phát của dương khí. Rõ ràng, khi dương khí chưa đạt đỉnh điểm, cục đá không có bất kỳ thay đổi nào. Chỉ đến khi dương khí đạt đỉnh, cây cối xung quanh bắt đầu héo úa, nước trong chúng bị bốc hơi, và cục đá bắt đầu chảy nước, từ từ tan chảy. Thời gian trôi qua, lớp băng trong xác gà không còn thấy nữa, nhưng bề mặt xác gà vẫn rỉ ra từng giọt nước, ngay lập tức bị bốc hơi. Lông của con gà bốc cháy, nhưng lần này không giống lần trước khi nó tan biến ngay lập tức; thay vào đó, ngọn lửa cháy dần. Khi dương khí bùng nổ biến mất, các cây cối xung quanh dần phục hồi, và chỉ còn lại xác con gà đang âm ỉ cháy. Chu Ân tiến đến và lấy xác con gà ra. Bên ngoài đã cháy hết, chỉ còn lại một miếng thịt gà đen nhẻm. Nhìn qua miếng thịt gà, Chu Ân tiếp tục quan sát khu vực trước mặt. Rất tốt, đúng như anh dự đoán: thứ đã trải qua quá trình đóng băng bởi âm khí có thể chống lại sự đốt cháy của dương khí. Nhưng điều gì có thể chống lại sự đóng băng của âm khí? Khi Chu Ân đang suy nghĩ, một cảm giác quen thuộc xâm chiếm tâm trí anh. Lưng anh lạnh toát, cảm giác như có ánh sáng băng giá chiếu thẳng vào lưng. Mồ hôi rịn ra trên trán. Chu Ân quay lại, nhìn thấy một con quái thú đen tuyền đang nhìn chằm chằm vào mình. Con quái thú này Chu Ân chưa từng gặp, nhưng ngoại trừ màu lông, nó giống hệt con quái thú trắng, chỉ khác là chiếc đuôi không có lá, mà chỉ là một dây leo. Điều đặc biệt là Chu Ân không cảm nhận được sự nóng rực từ nó mà là một hơi lạnh âm u. Chu Ân nhận ra điều gì đó. Có hai loại quái thú ư? Một loại tu luyện dương khí, một loại tu luyện âm khí? Chu Ân chuẩn bị di chuyển, nhưng con quái thú đen không hề tiến lại gần, chỉ đứng đó quan sát. Chu Ân lấy làm lạ, nhưng đúng lúc đó, âm khí phía sau anh bắt đầu bùng nổ, khiến con quái thú đen không khỏi lùi lại một bước. Trong mắt nó hiện rõ nỗi sợ hãi. Chu Ân thấy rõ điều này. Thì ra, con quái thú này không dám lại gần khu vực bùng nổ âm khí. Chu Ân và quái thú đen tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau, cả hai đều cảnh giác cao độ. Lúc này, Chu Ân nhớ đến con gà trong tay. Liệu thứ này có ăn được không? Và nếu ăn, sẽ có hiệu quả gì? Từ khi đến đây, Chu Ân không còn cảm thấy đói, nhưng điều đó không có nghĩa là con quái thú này cũng không đói. Anh vừa mới thấy nó ngậm một con gà trong miệng. Nhân tiện, đây sẽ là cơ hội để thử xem ăn con gà này sẽ gây ra tác dụng gì, và con quái thú trước mặt là mẫu vật thử nghiệm hoàn hảo. Chu Ân ném con gà về phía quái thú. Trong chớp mắt, nó nhảy lên bắt lấy con gà, rồi cúi xuống đất, liếc nhìn Chu Ân một cái trước khi bắt đầu ăn. Hàm răng sắc bén của nó nhanh chóng xé nát con gà, nhai ngấu nghiến. Thỉnh thoảng, đôi mắt đen láy của nó lại nhìn về phía Chu Ân. Quan sát kỹ, Chu Ân nhận thấy đôi mắt của con quái thú đen trông như hai viên đá đen tuyền. Đôi mắt của con quái thú trắng là những chiếc lá xanh sáng bóng, còn đôi mắt đen này như những viên đá đen. Có mối liên hệ gì giữa hai loại mắt này? Hoặc có lẽ, sự khác biệt giữa chúng bắt nguồn từ một điều gì đó? Chu Ân vừa suy nghĩ vừa không quên chú ý đến từng cử động của con quái thú, vết thương trên cánh tay đứt lìa không ngừng nhắc nhở anh rằng sinh vật này không hề đơn giản. Sau khi ăn xong, con quái thú đen lại nhìn Chu Ân, thè lưỡi đỏ liếm nhẹ, trông lạnh lùng như một sát thủ vô cảm. Đột nhiên, Chu Ân nhận thấy con quái thú đen bắt đầu thay đổi. Không hề có động thái nào khác, nhưng đuôi của nó dần dần mọc ra những chiếc lá xanh. Đôi mắt của nó cũng thay đổi, từ những viên đá đen dần dần hiện lên sắc xanh, chuyển hóa thành những chiếc lá trong suốt. Bộ lông đen bóng trên cơ thể nó từ từ xuất hiện sắc trắng, và chỉ trong thời gian ngắn, màu trắng phủ khắp cơ thể. Khi quá trình biến đổi hoàn tất, trước mặt Chu Ân không còn là con quái thú đen mà là con quái thú trắng đã từng cắn đứt tay anh. Chu Ân hoàn toàn sững sờ. Anh ngẩng đầu nhìn mặt trời, lúc này đang ở trên đường chân trời. “Quả nhiên là vậy. Chu Ân thì thầm. Anh mở rộng ý thức, quét qua xung quanh và xác nhận: mặt trời vừa hạ xuống đường chân trời, chuyển đổi âm khí và dương khí trong thiên địa, và lần này là dương khí thay thế âm khí. Chu Ân phát hiện ra một điều mới. Không phải có hai loài quái thú, mà chỉ có một loài quái thú thay đổi hình dạng theo hai trạng thái khác nhau. Khi dương khí chủ đạo, nó là quái thú trắng; khi âm khí chủ đạo, nó là quái thú đen.