Điều bất ngờ là, lời này lại thực sự khiến Hứa Minh Mị quan tâm: “Thật sao? Các cô gái trẻ thực sự nghĩ một mẹ chồng như thế là điểm cộng?

“Tất nhiên rồi. Lâm Thư chân thành nói, “Mẹ chồng cũng như mẹ ruột thứ hai. Khi tôi nhìn chị làm việc chăm chỉ, tôi như thấy bóng dáng mẹ mình. chị và bà có nhiều điểm chung: đều xinh đẹp, có khí chất, dù có thể dựa vào nhan sắc nhưng không bao giờ chấp nhận làm bình hoa. Nội tâm mạnh mẽ, có năng lực, kiên cường, sẵn sàng chịu khổ, thậm chí hy sinh vì con.

Những lời này khiến sắc mặt của Hứa Minh Mị thay đổi rõ rệt.

bà không còn giữ vẻ mặt cứng nhắc nữa, cơ thể ngồi thẳng hơn, biểu cảm trở nên tự nhiên và hòa nhã hơn. Đôi tay vốn để trên đầu gối cũng được đặt gọn gàng hơn, ngón tay nhẹ nhàng cong lại, duyên dáng như một đóa hoa lan.

Cách tiếp cận này, giống như khi đối phó với Hứa Thi Gia, cũng hiệu quả với Hứa Minh Mị.

Lâm Thư tiếp tục, giọng điệu mềm mỏng: “Nếu mẹ tôi còn sống, bà cũng xấp xỉ tuổi chị. Bà là người kiên cường và chăm chỉ. Nếu không vì sức khỏe kém, bà chắc chắn sẽ giống chị, làm mọi thứ vì tôi.

“Tôi biết tôi còn trẻ, có thể trong lòng chị không phục. Nhưng tôi đã trải qua nhiều khó khăn, mất mẹ từ sớm, buộc phải gồng mình trên con đường sự nghiệp. Ánh mắt Lâm Thư cụp xuống, giọng nói thoáng chút buồn bã: “Nếu mẹ tôi còn sống, tôi chắc chắn sẽ không phải sống vất vả như thế này.

Hứa Minh Mị thực sự giống Hứa Thi Gia.

Dù từng sống trong nhung lụa, tính tình kiêu ngạo, nhưng nội tâm bà không phải người xấu. Vì được bao bọc quá kỹ trong quá khứ, tính cách bà vô cùng đơn thuần. Sau những lời này của Lâm Thư, sự chống đối và không phục trong ánh mắt của Hứa Minh Mị đã biến mất, thay vào đó là sự đồng cảm và thương cảm sâu sắc.

“Cô… cũng thật không dễ dàng gì.

Lâm Thư liếc nhìn bà, đôi mắt thoáng chút yếu đuối: “Tôi không biết chị nghe được từ đâu những lời đồn đại rằng tôi là người tàn nhẫn, biến thái. Dù tôi không lên tiếng phủ nhận và cũng không trách chị vì tin vào lời đồn, nhưng thực lòng, những lời đó khiến tôi rất buồn. Ai mà chẳng muốn được thấu hiểu, chẳng ai muốn bị hiểu lầm cả.

Những lời này làm Hứa Minh Mị bối rối.

bà lúng túng, không biết nên làm gì, vội nói: “Luật sư Lâm, là lỗi của tôi vì nghe lời đồn mà hiểu lầm cô. Tôi xin lỗi, cô đừng buồn nữa. Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa. Sau khi tiếp xúc, tôi nhận ra cô không hề giống như những gì người ta nói…

Thấy tình hình đã ổn, Lâm Thư dừng lại đúng lúc.

cô thu lại vẻ đau buồn, nhìn Hứa Minh Mị một cách bình thản: “Dù sao thì, công lý sẽ tự được chứng minh. Bị người khác hiểu lầm không sao, miễn là tôi không thẹn với lòng. Nhưng chị là thành viên của đội chúng ta, nếu chị hiểu tôi, điều đó rất quan trọng.

“Về việc sửa hợp đồng, chị hãy suy nghĩ thêm. Với khả năng của mình, tôi tin rằng chị sẽ nhanh chóng rút ra bài học. Còn việc đặt trà sữa cà phê cho bộ phận tài chính, chị đã làm chưa?

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Minh Mị lại trở nên khó coi: “Chưa làm.

Giọng điệu của Lâm Thư dịu dàng hơn: “Tôi biết chị không vui. Là người có năng lực, chị chắc chắn nghĩ rằng việc đặt trà sữa cà phê là việc lặt vặt, không xứng đáng với chị. chị cảm thấy tôi yêu cầu như vậy là coi thường chị, lãng phí thời gian của chị, đúng không?

Lâm Thư nhẹ nhàng giải thích: “Công việc của luật sư đa phần dựa vào năng lực cá nhân, nhưng không phải lúc nào cũng làm việc độc lập. Một phần lớn công việc là làm việc nhóm. Và nhóm ở đây không chỉ gồm các luật sư mà còn cả nhân viên hậu cần, đặc biệt là bộ phận tài chính.

“chị có biết tại sao việc duyệt chi của tôi và nhóm luôn nhanh nhất không? Lâm Thư mỉm cười: “Vì tôi đã dành thời gian cho những việc nhỏ nhặt như vậy.

“chị chưa có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với mọi người. Nếu để chị trực tiếp đối mặt với thế giới bên ngoài ngay, tôi sợ chị sẽ gặp khó khăn. Vì vậy, tôi muốn chị bắt đầu từ những đồng nghiệp trong công ty, xây dựng mối quan hệ hòa hợp. Đây là cách rèn luyện kỹ năng xã hội. Thêm vào đó, tôi biết hoàn cảnh tài chính hiện tại của chị không dễ dàng. Chắc chắn chị sẽ muốn việc duyệt chi nhanh chóng, vì vậy hòa hợp với nhân viên tài chính sẽ rất có lợi.

Giọng nói của Lâm Thư ấm áp, nụ cười thân thiện, tạo cảm giác dễ gần.

Quả nhiên, Hứa Minh Mị là kiểu người “mềm nắn, rắn buông.

bà im lặng, không nói lời nào, nhưng rõ ràng thái độ đã thay đổi. Biểu cảm của bà có phần ngượng ngùng.

“Tôi biết việc từ một cuộc sống đầy đủ rơi vào hoàn cảnh khó khăn như hiện tại là điều không dễ dàng. Nhưng đội chúng ta là một tập thể rất tốt. Mặc dù ai cũng bận rộn với công việc, nhưng chị là người mới, vẫn đang làm quen với môi trường. Nếu có bất kỳ khó khăn nào, hãy nói với tôi, đừng ngại. Chúng tôi sẽ cùng chị vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Khi nghiêm túc, Lâm Thư khiến người khác cảm thấy khó gần. Nhưng khi cô cười, đó là nụ cười khiến người đối diện cảm thấy ấm áp như gió xuân.

Khi bước ra khỏi văn phòng, cảm nhận của Hứa Minh Mị về Lâm Thư đã thay đổi hoàn toàn.

bà nhận ra mình đã đánh giá sai.

Lâm Thư không phải người tệ như bà nghĩ.

cô là người chân thành và có con mắt tinh tường. Không có gì ngạc nhiên khi con trai của bà sẵn lòng làm việc cho Lâm Thư.

Dù mục đích ban đầu khi đến Thiên Hạo là vì con trai út, nhưng sau những lời nói của Lâm Thư, trong lòng Hứa Minh Mị bắt đầu dấy lên một chút động lực.

Là vàng thì sẽ sáng.

Dù chưa từng hành nghề ngày nào, nhưng ngay cả một người trẻ như Lâm Thư cũng nhận ra được năng lực của bà.

Lâm Thư không chỉ đánh giá cao bà mà còn vì hiểu lầm hoàn cảnh của bà mà vừa công bằng chỉ ra lỗi sai, vừa quan tâm đến cuộc sống cá nhân.

Hứa Minh Mị cảm thấy mình không nên phụ lòng một người trẻ tuổi như vậy.

Vừa bước ra khỏi văn phòng, bà đã nhận được thông báo chuyển khoản 1.000 tệ từ Lâm Thư trên WeChat:

“Chi phí mời trà sữa cà phê cho bộ phận tài chính tôi sẽ chi. Cũng coi như cảm ơn chị đã giúp xây dựng mối quan hệ giữa đội và bộ phận tài chính. Số dư còn lại chị cứ giữ, nếu cần thêm tôi sẽ báo.

Hứa Minh Mị không phải người ngốc.

Lúc này, bà mới thực sự hiểu được ý đồ của Lâm Thư.

Việc mời trà sữa cà phê cho bộ phận tài chính quả thực là để xây dựng mối quan hệ, nhưng với năng lực của Lâm Thư, bà đã sớm có mối quan hệ tốt đẹp với họ. Việc này rõ ràng không cần thiết.

Đa phần lý do là vì Lâm Thư nghĩ rằng Hứa Minh Mị đang gặp khó khăn về tài chính, nên đã dùng cách này để vừa bảo vệ lòng tự trọng, vừa khéo léo giúp đỡ bà.

Phòng tài chính chỉ có vài người lác đác, uống vài cốc trà sữa cà phê thì đâu cần đến một nghìn tệ?

Dù nói rằng khoản dư cứ giữ lại để sau này tính tiếp, nhưng rõ ràng Lâm Thư sẽ không đụng đến số tiền này nữa.

Đây chính là cách mà Lâm Thư, một cách kín đáo và tinh tế, hỗ trợ Hứa Minh Mị.

Hứa Minh Mị vốn sống trong nhung lụa, cả đời chưa từng lâm vào cảnh khó khăn. Xung quanh bà luôn có đủ loại người tỏ ý tốt, nhưng những người như Lâm Thư – không biết đến thân phận thực sự của bà, vẫn sẵn sàng đưa tay giúp đỡ, lại còn làm điều đó một cách không hề hạ thấp bà, không mong nhận lại bất cứ gì – thực sự rất hiếm.

bà nhớ đến Lưu Húc Huy – một người lớn tuổi hơn Lâm Thư nhiều, lại có đủ kinh nghiệm và uy tín trong nghề, nhưng vẫn vô cùng tôn trọng Lâm Thư, lời nói lúc nào cũng chất chứa sự cảm kích. Rồi cả Vương Thiết Ngưu, một người cao lớn, nhưng lại hoàn toàn phục tùng Lâm Thư. Tất cả khiến bà nghĩ rằng Lâm Thư quả thực không phải người tầm thường.

Cách mà Lâm Thư chân thành đối xử với mình, không mong đền đáp, khiến Hứa Minh Mị cảm thấy có chút áy náy.

bà đã bịa đặt thân phận để lừa Lâm Thư. Nghĩ đi nghĩ lại, bà chỉ có thể dùng sự nỗ lực trong thời gian làm việc để phần nào báo đáp ân tình này.

----

Vì mẹ ruột can thiệp, Hứa Thi Gia bất đắc dĩ nhận mười công việc, làm việc đến tối tăm mặt mũi, bơ phờ mệt mỏi. Cuối cùng, sau khi tan làm hai tiếng, anh mới miễn cưỡng hoàn thành tất cả.

Nhưng khi từ trạng thái tập trung cao độ thoát ra và nhìn về phía bàn làm việc của mình, Hứa Thi Gia bất ngờ phát hiện Hứa Minh Mị vẫn chưa rời đi.

Chắc chắn bà ấy ở lại để cùng anh tăng ca.

Mặc dù cách làm có phần không hợp lý, nhưng Hứa Thi Gia vẫn cảm nhận được tấm lòng của mẹ mình.

Khi trong văn phòng không còn ai, anh tiến lại gần:

“Mẹ, về thôi.”

Hứa Minh Mị vẫn không ngẩng đầu lên:

“Đợi đã.”

Hứa Thi Gia kiên nhẫn nhắc lại:

“Con tăng ca xong rồi, mình đi thôi.”

“Ừ.” Bà vẫn không nhìn anh, chỉ qua loa vẫy tay:

“Con cứ đi trước đi.”

?

Hứa Thi Gia ngẩn người, nghĩ rằng mẹ mình chưa nghe rõ, anh lặp lại lần nữa:

“Con đã xong việc rồi.”

Lần này, Hứa Minh Mị cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, có chút khó chịu nói:

“Tiểu Bảo, con đang muốn khoe rằng con làm nhanh hơn mẹ sao?”

Hứa Thi Gia: “...”

“Nhưng ngoài việc phiên dịch ra, mẹ đã hoàn thành chín công việc khác. Bây giờ mẹ vẫn đang tăng ca, không phải vì mẹ làm chậm hơn con, mà là vì buổi chiều mẹ đã chủ động xin thêm hai công việc từ Lâm Thư để làm.”

Xin thêm công việc?

Sắc mặt Hứa Thi Gia trở nên nghiêm trọng:

“Mẹ, vừa rồi mẹ vào văn phòng của Lâm Thư chủ động làm phiền cô ấy à? Con đã nói rồi mà, chỉ cần dính dáng đến cô ấy, mẹ sẽ trở thành 'con lừa của hợp tác xã' thôi!”

Nhưng chưa kịp nói hết, Hứa Minh Mị đã ngắt lời:

“Gì mà làm phiền cô ấy? Mẹ là chủ động báo cáo công việc.”

“Thế chẳng phải mẹ đã rơi vào bẫy của cô ấy rồi sao? Mẹ trước đây còn ngày nào cũng chê mấy chiêu trò của cô ấy là 'PUA'* mẹ. Giờ mẹ hành xử thế này thì khác gì? Còn không phải mẹ cũng đang bị cô ấy nắm thóp giống con sao?”

(*PUA: từ chỉ các chiêu trò thao túng tâm lý trong các mối quan hệ.)

Lần này, Hứa Minh Mị không đồng tình hay phàn nàn như mọi khi. Bà đặt công việc xuống, vẻ mặt nghiêm túc:

“Con đừng nói vậy về Lâm Thư. Cô ấy không dùng chiêu trò gì cả.”

Hứa Thi Gia: “?”

“Đó là chân thành.”

Hứa Thi Gia: “...”

Hứa Minh Mị cảm thán:

“Cô ấy rất quan tâm mẹ. Không chỉ lập tức công nhận năng lực của mẹ, mà vì mẹ có nền tảng tốt, cô ấy còn nghiêm khắc hơn bình thường và kỳ vọng nhiều hơn vào mẹ. Chính vì vậy, khi mẹ làm hỏng máy in, cô ấy mới nổi giận như thế. Chủ yếu là vì cô ấy đặt nhiều kỳ vọng vào mẹ, có bao nhiêu hy vọng thì sẽ thất vọng bấy nhiêu. Hơn nữa, cách cô ấy giúp mẹ rất kín đáo và tế nhị. Mặc dù mẹ không cần sự giúp đỡ đó, nhưng tấm lòng ấy khiến mẹ cảm thấy thật ấm áp.”

Hứa Thi Gia thực sự muốn nói với mẹ mình rằng, mẹ không biết gì cả – cô ấy đối xử như vậy với mọi người...

Nhưng đáng tiếc, Hứa Minh Mị rõ ràng đã hoàn toàn rơi vào vòng xoáy của Lâm Thư:

“Dù sao thì, Lâm Thư khiến mẹ cảm thấy như cô ấy nâng niu mẹ trong lòng bàn tay. Cảm giác này, trước đây chỉ có bố con khi còn yêu mẹ mới mang lại. Nhưng đã là vợ chồng lâu năm rồi, mẹ không còn cảm nhận được điều đó nữa.”

“Đúng vậy, cô ấy thực sự nâng niu mẹ trong lòng bàn tay.” Hứa Thi Gia đáp với vẻ mặt vô cảm, “Nhưng qua một thời gian nữa, mẹ sẽ phát hiện ra rằng, trái tim của Lâm Thư giống như quả sầu riêng. Trên mỗi cái gai của nó, cô ấy nâng niu một người. Con, Húc Huy và Thiết Ngưu – tất cả chúng con đều ở đó.”

“...”

Nhưng Hứa Minh Mị hoàn toàn phớt lờ lời nói của anh, vừa gõ máy tính vừa tự nhiên đáp:

“Điều đó cũng bình thường thôi. Cô ấy là sếp, trong lòng phải có chỗ cho nhiều người và nhiều việc. Nhưng mỗi người cũng có trọng lượng khác nhau.”

“Người trẻ như vậy, trong lòng mang nhiều người và gánh nhiều trách nhiệm, thật ra không dễ dàng gì. Mẹ thấy cô ấy vẫn có năng lực, chẳng trách con sẵn sàng đi theo cô ấy.”

Hứa Thi Gia trố mắt nhìn. Cách đây không lâu, rõ ràng mẹ anh còn một mực chê Lâm Thư là 'con hổ cái.' Sao giờ thái độ lại thay đổi 180 độ?

anh cảm thấy không ổn chút nào. Mẹ anh khi còn chê bai Lâm Thư khiến anh yên tâm hơn...

“Má, Lâm Thư đã làm gì với mẹ vậy?”

“Con nói kiểu gì thế, Tiểu Bảo? Cô ấy làm gì mẹ được chứ? Có lẽ con không hiểu tại sao cô ấy lại nghiêm khắc với mẹ. Nói thật, công việc và tình yêu cũng không khác nhau mấy. Đánh là thương, mắng là yêu. Không đánh không mắng thì chắc chắn là cô ấy không trông mong gì vào mẹ nữa, nghĩ rằng mẹ là đồ vô dụng, không đáng để cô ấy tốn thời gian.”

“...”

Hứa Minh Mị quyết tâm:

“Con về trước đi. Mẹ phải ở lại tăng ca thêm một lúc nữa. Không còn cách nào khác, năng lực cao thì phải làm nhiều.”

“...”

Cuối cùng, Hứa Thi Gia bị chính mẹ ruột của mình đuổi ra khỏi công ty.

anh biết rõ rằng mẹ mình đến Thiên Hạo để “chăm sóc” anh tốt hơn. Nhưng ai muốn làm việc chung với mẹ ruột chứ?

Quan trọng hơn, sau bao năm làm bà chủ giàu có, mẹ anh chắc chắn không có đủ sức chịu đựng để liên tục đối mặt với những “huấn luyện khắc nghiệt từ Lâm Thư. Đến lúc đó, không chừng sức khỏe của mẹ sẽ sụp đổ. Điều khiến anh lo lắng nhất là, nếu mẹ anh tiếp tục ở lại đây, không biết mối quan hệ giữa bà và Lâm Thư sẽ phát triển theo hướng nào. Nếu hòa hợp thì tốt, nhưng nếu bà bị “bóc lột” đến một ngày nhận ra và quay sang hận Lâm Thư, đối đầu không đội trời chung, thì lúc đó anh phải làm sao?

Vừa nghĩ đến đây, da đầu Hứa Thi Gia đã tê rần.

Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn chút nào.

anh nghiêm mặt, lập tức quyết định đi tìm Lâm Thư, dập tắt mọi khả năng tiêu cực ngay từ trong trứng nước trước khi tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát.