… Thay vì cài một người lạ vào làm “nội gián” bên cạnh con trai, bà quyết định tự mình hành động. Gương mặt Hứa Minh Mị hiện lên vẻ quyết liệt không chút do dự của một người mẹ. Con trai của mình, bà tự mình bảo vệ! Hứa Minh Mị nghĩ đến những ngày sắp tới, khẽ hừ một tiếng. Bà muốn đích thân gặp mặt cô Lâm Thư này. Lâm Thư dám dạy dỗ và hành hạ con trai bà, Hứa Minh Mị sẽ đích thân “dạy dỗ” lại cô ta! Do tình huống ăn phải khoai tây nảy mầm vào ngày cuối kỳ nghỉ lễ 1/5, Lâm Thư buộc phải tạm gác công việc để đưa Hứa Thi Gia đi khám bệnh. May mắn thay, anh ăn không nhiều, sau khi được thúc nôn hết ra ngoài và truyền dịch, tình trạng sức khỏe đã dần ổn định. Lâm Thư lập tức thông báo cho bố và anh trai của Hứa Thi Gia, nhưng theo lời anh, gia đình anh đều bận rộn, không ai có thể đến bệnh viện chăm sóc. Thấy anh không có ai bên cạnh, Lâm Thư quyết định tranh thủ thời gian rảnh để ở lại chăm nom. Tuy nhiên, trong lúc Lâm Thư ra ngoài ăn tối, khi trở về thì thấy bên giường bệnh của Hứa Thi Gia chất đầy các loại thực phẩm bổ dưỡng đắt tiền. “Bố mẹ anh đặt giao hàng đến sao? “À? Ờ… Ừm. Hứa Thi Gia cúi đầu, né tránh ánh mắt cô. Lâm Thư cũng không tiện hỏi thêm. Đôi khi, sự hiện diện của một người quan trọng hơn tất cả những thứ vật chất xa hoa. Tội nghiệp Hứa Thi Gia, ăn phải đồ độc rồi nhập viện mà không một ai đến thăm. Những thứ bổ dưỡng này thậm chí còn làm tăng cảm giác cô độc của anh. Tiền bạc không thể mua được mọi thứ. Sự đồng hành và tình cảm mất đi không thể bù đắp bằng vật chất. Hóa ra, từ nhỏ anh đã sống trong một môi trường gia đình như vậy. bố anh, Vương Diên Niên, luôn bận rộn công việc, hiếm khi dành thời gian cho gia đình và con cái. Anh trai anh cũng có sự nghiệp riêng, làm gì có thời gian quan tâm đến cậu em út? Mẹ anh thì sao? Theo cuốn sách “Tín Hợp và Mười Năm Của Tôi của Vương Diên Niên, bà rất nuông chiều anh, nhưng giờ đây, dường như lại chiều không đúng chỗ. Cái đáng chiều thì không chiều, cái không nên thì lại chiều quá mức, thật sự đảo lộn trật tự. Không lạ gì khi trước đây anh có tính cách ngang ngược, kiêu căng như vậy. Lâm Thư cảm thấy mọi phiền toái từ trước của Hứa Thi Gia đều đáng được tha thứ. Quả là đáng thương. Người giàu cũng có nỗi khổ riêng. Anh có tiền, nhưng lại thiếu đi tình thân. Vì vậy, cả ngày hôm đó, Lâm Thư đối xử với anh rất dịu dàng, ngay cả lời nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Dù khuyên anh nghỉ thêm một ngày, Hứa Thi Gia vẫn cố chấp muốn đi làm ngay. Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Lâm Thư, anh mới miễn cưỡng đồng ý nghỉ buổi sáng, đến chiều sẽ đi làm. Tuy nhiên, ngay buổi sáng đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, Lâm Thư đã gặp phải một bất ngờ lớn khác từ bộ phận nhân sự. Khi đến văn phòng, cô phát hiện vị trí trống bên cạnh Hứa Thi Gia đã có người ngồi. Người phụ nữ đó ăn mặc cầu kỳ, trang điểm tinh tế, trên người là bộ trang phục cao cấp theo mùa mới nhất, đang nhiệt tình trò chuyện với Vương Thiết Ngưu. Lâm Thư nhíu mày. Là khách hàng của Thiết Ngưu sao? Nhưng không ngờ Thiết Ngưu lại có thể thoải mái trò chuyện như vậy với khách hàng. Lâm Thư định bước tới khen ngợi anh, nhưng Thiết Ngưu nhận được một cuộc gọi, liền cười chào tạm biệt người phụ nữ và đi vào phòng họp để nghe điện thoại, hoàn toàn không để ý đến Lâm Thư. Ngay khi Thiết Ngưu rời đi, người phụ nữ lập tức đảo mắt nhìn quanh, và nhanh chóng dừng ánh nhìn lại chỗ Lâm Thư. Ánh mắt đầu tiên dừng trên khuôn mặt cô khiến bà khựng lại, rồi như máy quét hàng hóa, bà tỉ mỉ quan sát Lâm Thư từ trên xuống dưới. Ánh mắt của bà đầy vẻ bất ngờ, giống như tìm thấy món sơn hào hải vị giữa khu chợ chỉ bán hành. Lâm Thư còn chưa kịp hỏi người phụ nữ này là ai, thì bà đã đi thẳng đến chỗ cô , đôi giày cao gót gõ nhịp trên sàn. “cô cũng là nhân viên của Thiên Hạo sao? Bà nhìn cô với ánh mắt từ trên cao, dù bà thấp hơn cô . “cô cũng trong nhóm của Thiết Ngưu à? Lý thuyết mà nói thì đúng vậy. Lâm Thư gật đầu. Ngay lập tức, vẻ mặt người phụ nữ trở nên phấn chấn, bà hạ thấp đôi chút vẻ kiêu ngạo: “Vậy thì cô cũng khổ sở không ít nhỉ. Hả? “Tôi vừa hỏi Thiết Ngưu, sếp của cậu ấy là Lâm Thư. Nếu cô cùng nhóm với cậu ấy, thì sếp của cô chắc chắn cũng là người đó, cái cô hổ cái phát xít nổi tiếng. Lâm Thư: “... Thiết Ngưu nói thế? “Đừng làm vẻ mặt đó. Thiết Ngưu không nói, nhưng tiếng xấu của Lâm Thư đã lan xa, tôi biết từ lâu rồi. Bà cười tự tin, lấy điện thoại ra: “Tôi không thích kết bạn lắm, nhưng hôm nay tôi sẽ thêm WeChat với cô , xem như cô may mắn. Tôi mới đến báo cáo công việc ngày đầu, tôi là Hứa Minh Mị. cô cứ gọi tôi là chị Minh Mị . “Từ giờ cùng nhóm, tôi sẽ lập một nhóm chat. Chúng ta đều dưới tay Lâm Thư, đừng tự ti vì nghĩ tôi không cùng đẳng cấp với cô . Về mặt này, chúng ta đều bình đẳng. Có bất mãn gì với sếp thì cứ nói trong nhóm, đừng kìm nén, kìm nén lâu sẽ sinh bệnh đấy. Người mới? Lâm Thư đờ đẫn. Mình đâu có tuyển ai mới? Đây là yêu ma quỷ quái gì? Thậm chí còn định lập nhóm để chửi mình? Hứa Minh Mị không chú ý đến biểu cảm phức tạp của Lâm Thư, bà liếc nhìn cô với vẻ mặt đầy thương hại: “cô có bạn trai chưa? Thấy Lâm Thư lắc đầu, bà lại sáng mắt: “Luật sư các cô bận rộn quá, khó tìm thời gian yêu đương nhỉ? Sao không cân nhắc nội bộ? Tôi nghe nói nhóm cô có một chàng trai rất đẹp, cao ráo, phẩm chất tốt, năng lực xuất sắc… Hứa Thi Gia? Sắc mặt Lâm Thư trầm xuống, có phần không hài lòng. Hứa Thi Gia có phải quá năng nổ giao thiệp bên ngoài không, mà đến người mới như bà này cũng nghe tiếng? Bà ta thở dài: “Điều kiện anh ta tốt như thế, sao cô không theo đuổi? Đừng tự ti, người trẻ mà, dũng cảm thử thách là tốt. Lâm Thư: “… Tự ti? Tại sao cô phải tự ti? Cả nước thừa hơn ba mươi triệu đàn ông, làm sao lại đến lượt cô phải tự ti? Có lẽ nhận ra mình hơi lố, Hứa Minh Mị ho khan, kéo lại câu chuyện: “Chủ yếu là vì thấy cô cũng khá xinh, nên tôi mới hỏi thêm chút thôi. ** “Nhưng mắt nhìn của tôi rất cao, còn cô , trong mắt người bình thường, có thể xem là kiểu sáng giá. Chốn công sở từ trước đến nay luôn là đồng giới kỵ nhau, bình thường Lâm Thư có bắt cô làm thêm giờ suốt, khiến cô không có thời gian tìm bạn trai phải không? Chắc cô cũng bị hổ cái đó hành hạ không ít chứ? “Không hề. “Sao có thể? Tôi nghe nói cô ta là kẻ tâm thần biến thái! Lâm Thư mặt không cảm xúc đáp: “Vì tôi chính là hổ cái, kẻ tâm thần biến thái đó. Ngay lúc này, Thiết Ngưu từ phòng họp bước ra sau khi nghe điện thoại, thấy Lâm Thư và quý bà đang đứng cùng nhau, anh hồn nhiên không nhận ra bầu không khí căng thẳng, vui vẻ giới thiệu: “ chị Minh Mị , đây là Lâm sếp của chúng ta. Biểu cảm trên gương mặt Hứa Minh Mị lập tức trở nên đặc sắc, biến đổi khôn lường. Thiết Ngưu quay sang nói với Lâm Thư: “Lâm sếp, đây là chị Minh Mị, từ hôm nay chị ấy sẽ là thành viên trong đội chúng ta. Chị ấy nói được bộ phận nhân sự tuyển vào, sáng nay vừa đến báo cáo, giám đốc nhân sự dẫn chị ấy qua. Lâm Thư chẳng buồn để ý đến Hứa Minh Mị, cô nhíu mày, mặt lạnh tanh, đi thẳng đến văn phòng của giám đốc nhân sự. Việc bị chỉ mặt mắng là hổ cái chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng hơn là cô chưa từng yêu cầu thêm người. Đội nhóm vốn đã tồn tại nhiều vấn đề, Lâm Thư vất vả vực dậy đến giờ đã là cố gắng lớn lao, làm gì có thời gian mà dạy dỗ thêm một quý bà dựa hơi? Hơn nữa, tiền lương cho nhân viên mới đều phải trích từ phần chia của cô . Nếu nhân viên mới không tạo được giá trị tương xứng, chẳng khác nào một khoản đầu tư lỗ vốn. “Chuyện Hứa Minh Mị là sao đây? Nhưng đối mặt với chất vấn của Lâm Thư, giám đốc nhân sự vẫn rất bình thản. Bà mỉm cười, thong thả rót cho cô một tách trà. “Luật sư Lâm, cô bớt giận. Không phải cô từng lao vào văn phòng tôi, nói rằng mình là nữ cộng sự, mà đội dưới tay toàn đàn ông, đi công tác không tiện, muốn thêm một nữ nhân viên sao? Đúng là cô đã nói như vậy, nhưng mà… “Tôi yêu cầu nhân viên nữ, là người mới! Hoàn toàn mới! Để tiện đào tạo từ đầu! Lâm Thư nhớ lại khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng của Hứa Minh Mị, nghiến răng nói: “Người bà đưa cho tôi chắc gần 50 tuổi rồi đúng không? Còn làm việc gì nữa, sắp về hưu đến nơi rồi! Không ngờ giám đốc nhân sự vẫn thong thả nở nụ cười, rất tự tin và khéo léo: “Luật sư Lâm, tôi đưa cho cô đúng người mới mà. Hứa Minh Mị quả thật đã 50 tuổi, nhưng trước đây cô ấy chưa từng đi làm một ngày nào. cô ấy không phải người mới thì là gì? “Chỉ cần chưa từng làm việc, không có kinh nghiệm công việc, thì đều gọi là người mới. cô đâu có nói nhất định phải là người mới trẻ tuổi. Người mới 50 tuổi, sao lại không được? Chỉ là người mới hơi lớn tuổi thôi. Giọng bà vẫn nhẹ nhàng: “cô ấy chưa từng đi làm, chưa từng có sếp, chắc chắn không có thói quen xấu hình thành từ những sếp cũ. Như vậy không phải rất phù hợp với yêu cầu của cô sao? Lâm Thư: “... Bà chị này giỏi ngụy biện như thế, làm giám đốc nhân sự đúng là phí tài năng, đáng ra phải làm cộng sự thay tôi mới đúng. “Giờ tuyển người, không chỉ không được phân biệt giới tính, mà còn không được phân biệt tuổi tác. Nếu có dấu hiệu phân biệt tuổi, sẽ bị kiện đó. Giám đốc nhân sự chậm rãi nói tiếp: “Hơn nữa giờ đã có chính sách lùi tuổi nghỉ hưu, phụ nữ ít nhất phải 60 mới được nghỉ. cô đào tạo Hứa Minh Mị tốt, người ta còn làm cho cô được 10 năm nữa đấy. Mười năm đó, cho bà mà bà có lấy không… Đáng tiếc, giám đốc nhân sự quyết tâm muốn ép Lâm Thư nhận người, bắt đầu nói về giá trị nhân văn: “cô cũng biết, không gian phát triển của phụ nữ trong môi trường làm việc vốn đã rất hạn chế. Chúng ta cùng là phụ nữ, nên mở lòng chào đón đồng nghiệp của mình! Lâm Thư mặt không cảm xúc đáp: “Được rồi, tôi hiểu rồi. Mấy câu thoại này để dành đi. Là cấp trên ép xuống đúng không? bà cũng không từ chối được chứ gì? Thế nói thật đi, người này có lai lịch thế nào? Thấy Lâm Thư đã hiểu ý, giám đốc nhân sự thở phào, nói: “Người này tốt nghiệp khoa Luật Đại học Vinh, trình độ không tệ, đã qua kỳ thi tư pháp. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy kết hôn rồi làm nội trợ, chưa từng đi làm một ngày nào, hoàn toàn không có kinh nghiệm công việc. Nghe nói chồng cô ấy rất giàu. “Còn lý do đi làm, tôi nghe phong thanh là cô ấy tìm đến một cộng sự sáng lập đã nghỉ hưu, khóc lóc thảm thiết, cầu xin người ta giúp đỡ. Nói rằng nếu không đi làm thì không sống nổi, tất cả đều vì con cái. Nghe giọng điệu của cô ấy, có vẻ đứa con út còn nhỏ, gọi là tiểu bảo bối gì đó. Hình như sức khỏe đứa nhỏ không tốt, từng ốm đến mức suýt chết. “Là một quý bà đã sống sung túc mấy chục năm, giờ phải ra ngoài làm việc, chắc chỉ có hai lý do: hoặc chồng phá sản, hoặc chồng ngoại tình. Giám đốc nhân sự thở dài: “Tôi đặc biệt hỏi người cộng sự đã nghỉ hưu kia. cô ấy không phủ nhận, dù lời nói úp mở nhưng cơ bản là thừa nhận. Có lẽ là một trong hai lý do tôi đoán. Lâm Thư đã hiểu. Nói chung, dù là lý do gì, tình hình kinh tế của gia đình Hứa Minh Mị chắc chắn đã suy giảm nghiêm trọng, buộc bà ấy phải ra ngoài kiếm tiền. Giám đốc nhân sự thấy Lâm Thư có vẻ đã thông, tiếp tục khích lệ: “Hứa Minh Mị đã lớn tuổi, nếu con út của cô ấy là em bé, thì nhiều khả năng con cả là con gái. Sau khi chính sách sinh con thứ hai được áp dụng, những ông chồng giàu có thường muốn ép vợ sinh thêm con trai để nối dõi. Đáng tiếc, giờ kinh tế gia đình sa sút, cô ấy đành từ bỏ thể diện để đi làm dưới trướng một sếp trẻ hơn mình mấy chục tuổi. Nghĩ đến đây, quả thật hơi đáng thương. Giọng giám đốc nhân sự hạ thấp hơn: “Tôi hỏi thêm người cộng sự nghỉ hưu đó, cô ấy nói con út của Hứa Minh Mị bị bệnh, loại bệnh mãn tính không thể chữa khỏi. cô ấy bảo tôi nếu được thì quan tâm giúp đỡ một chút. Khi trò chuyện phỏng vấn, tôi nhắc đến chồng và con cô ấy, nhưng cô ấy chỉ im lặng, lảng tránh, ánh mắt đầy hoang mang, chỉ nói rằng không muốn nhắc đến chủ đề này. Tôi cũng không tiện hỏi thêm. **