Nhưng vừa khi Lâm Thư định mắng Hứa Thi Gia, biểu cảm “được ánh sáng chiếu vào là rực rỡ của anh bỗng dưng biến mất. Như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gương mặt anh lại dài thượt, nhìn Lâm Thư với ánh mắt vừa châm biếm vừa khó chịu: “Thế đối tượng lần đầu của cô mà cô hài lòng như thế, cô có nhớ người ta trông như thế nào không? Sao tôi chẳng nghe cô nhắc đến khuôn mặt của anh ta? Chỉ toàn nói về vóc dáng. Ồ, đừng nói là ngay cả người ta trông ra sao cô cũng quên sạch rồi nhé? Được rồi, cuối cùng anh cũng tìm được điểm để công kích cô. Câu này, Lâm Thư sao không hiểu được ý tứ? Anh đang ám chỉ rằng đối phương có thân hình đẹp, nhưng khuôn mặt thì quá tầm thường, đến mức Lâm Thư chẳng nhớ nổi, nên không nhắc đến diện mạo chút nào. Lâm Thư chẳng buồn giải thích. cô vịn vào thân cây bên cạnh, đứng dậy: “Đi thôi. Rồi liếc nhìn Hứa Thi Gia: “Cõng tôi. Quả nhiên, Hứa Thi Gia không vui: “Cô coi tôi là cái gì? Là ngựa à? Lâm Thư thản nhiên chơi bài vô lại: “Anh không phải khoẻ lắm sao? Hơn nữa, hướng dẫn viên khen anh khoẻ, anh còn suýt tha thứ cho bà ta vì từng mắng anh. Giờ tôi cũng khen anh, cõng tôi đi. Tôi vẫn là sếp của anh, sếp gặp khó khăn, nhân viên phải giúp đỡ. Lát nữa tôi thưởng cho anh tiền lì xì. “Anh mua cho mối tình đầu của mình cái vòng ngọc mười mấy vạn, dù có khiếu nại rồi lấy lại được tiền thì cũng cần thời gian. Mấy ngày tới anh vẫn phải chịu cảnh thiếu thốn, nên làm tốt vào. Cứ với cái tính tiêu xài bốc đồng của anh, tôi thấy sớm muộn gì anh cũng lại bị lừa. Tôi nói rồi, tôi không muốn có ngày nhận được ảnh khỏa thân của anh trên điện thoại. Hứa Thi Gia: “... ** Hứa Thi Gia lườm Lâm Thư. Có lẽ vì những gì cô nói đều là sự thật, anh chẳng thể phản bác, cuối cùng đành miễn cưỡng cõng cô lên lưng. May mắn là tuyến đường C đã đi được quá nửa, phần còn lại dễ đi hơn hẳn. Lâm Thư nằm úp trên lưng Hứa Thi Gia, ánh mắt lơ đễnh nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Khi rời khỏi khu vực yên tĩnh trước đó, xung quanh bắt đầu xuất hiện tiếng nói cười của người khác, cô như được kéo trở lại thế giới bình thường, giống như một đoàn tàu từng chệch đường ray giờ đã trở lại quỹ đạo, tiếp tục chạy an toàn. Hai người rất ăn ý, không ai nhắc lại những chủ đề trước đó. Điểm mua sắm đã qua, các địa danh cần ghé cũng đã check-in đủ. May mắn thay, chuyến đi này chỉ là tour trong ngày, sau khi hướng dẫn viên dẫn cả đoàn đến một điểm tham quan ít nổi tiếng của thành phố Vinh, cuối cùng xe cũng lăn bánh vào trung tâm thành phố để giải tán. Hứa Thi Gia như vẫn nhớ mãi túi khoai tây của mình. Vừa xuống xe, anh nhanh nhẹn kéo túi khoai lại bên mình, nâng niu nó như một túi đậu vàng quý giá. Cả hai cùng bắt taxi về, Lâm Thư được đưa về trước. Trước khi chia tay, Hứa Thi Gia nhất quyết nhét cho cô một túi nhỏ khoai tây. Lâm Thư cũng không từ chối, tâm trạng nhìn chung khá tốt. Mặc dù lãng phí cả một ngày với chuyến đi này, nhưng may mắn kỳ nghỉ lễ 1/5 vẫn còn vài ngày. cô có thể thoải mái ở nhà nghỉ ngơi. Trong kỳ nghỉ, Lâm Thư chẳng đi đâu, chỉ ở nhà nằm dài mấy ngày. cô không bước chân ra khỏi cửa, tận dụng nốt những nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh để nấu ăn. Ngay cả túi khoai tây mà Hứa Thi Gia đưa cũng bị cô ăn hết. Đến khi tủ lạnh trống không, kỳ nghỉ đã gần hết, ngày mai là phải đi làm trở lại. Lúc này, cô mới mở máy tính, kiểm tra email để sắp xếp công việc cho ngày hôm sau. Cũng vào lúc đó, cô mới nhớ ra rằng Hứa Thi Gia đã cõng cô cả đoạn đường dài, mà cô chỉ toàn hứa suông, đến giờ vẫn chưa gửi tiền lì xì như đã nói. Lâm Thư nghĩ vậy liền mở WeChat, chuyển cho anh một khoản tiền làm lì xì. Sau đó, cô tiện tay trả lời vài email công việc. Tuy nhiên, suốt cả buổi sáng, Hứa Thi Gia vẫn chưa nhận khoản lì xì đó. Trùng hợp, một trong những email cần đối chiếu số liệu với Hứa Thi Gia, nên Lâm Thư gọi điện cho anh, nhưng không ai nghe máy. Đã là buổi chiều, chẳng lẽ anh còn ngủ nướng? Vì khách hàng gửi email liên tục hối thúc, cô đành gọi lại lần nữa. Lần này, Hứa Thi Gia cuối cùng cũng bắt máy. Chỉ là giọng anh nghe có vẻ yếu ớt, chẳng có chút sức sống. Thông tin cần thiết anh vẫn cung cấp đầy đủ cho cô sau khi kiểm tra tài liệu, nhưng Lâm Thư cảm thấy hơi lo lắng: “Anh không khỏe à? “Cũng không tệ lắm. Hứa Thi Gia cố gắng tỏ ra nhẹ nhõm, “Bụng có hơi khó chịu, tôi nằm nghỉ chút là được. Dù anh nói vậy, nhưng giọng điệu lại như cố gắng thốt ra từng từ, nghe rất rõ là đang gắng gượng. “Anh đang ở nhà à? “Ừ… Cuộc gọi kéo dài thêm chút nữa, và quả nhiên Hứa Thi Gia không thể giấu được. Lâm Thư nghe rõ tiếng anh hít một hơi lạnh qua điện thoại, như thể đang đau đớn. “Tôi có cần liên hệ với gia đình anh không? Nhờ họ đến xem anh thế nào. Hứa Thi Gia không còn che giấu, vừa rên rỉ vừa than thở: “Bố tôi đi nước ngoài đón mẹ về, tiện thể cả hai định ở đó nghỉ dưỡng một thời gian. Anh tôi cũng đi nghỉ rồi. Họ không những không cho tôi tiền mà còn đơn phương gạt tôi khỏi các hoạt động gia đình… Nghe vậy, Lâm Thư không thể ngồi yên: “Vậy anh ở nhà đợi tôi, tôi sẽ qua ngay. Có lẽ do đang không khỏe, Hứa Thi Gia hiếm khi ngoan ngoãn như lúc này. Giọng anh nhẹ nhàng đến đáng yêu: “Được. Anh yếu ớt nũng nịu: “Nhanh đến nhé, tôi đau lắm, Lâm Thư. Rõ ràng anh đau đến mức phải yếu mềm thế này. Lâm Thư cảm thấy mình đúng là một bà chủ vừa tốt bụng vừa vĩ đại, lại còn là một công dân đầy lòng trắc ẩn. cô lập tức lái xe đến nhà anh, còn gọi điện hỏi thăm vài bác sĩ quen biết để tìm bệnh viện có phòng cấp cứu ít phải chờ đợi nhất. Không có gia đình bên cạnh, anh ấy thật đáng thương. Là bà chủ, quan tâm một nhân viên thiếu thốn tình cảm gia đình như anh là điều cần làm. Huống hồ, từ nhỏ Hứa Thi Gia đã hay ốm đau, còn mắc chứng rối loạn đông máu. Nếu ở nhà không may bị thương nhẹ cũng có thể mất máu quá nhiều mà nguy hiểm. Lúc nãy lại đang trao đổi công việc, nếu sức khỏe anh gặp vấn đề, thì e rằng còn được tính là tai nạn lao động. Vì vậy, Lâm Thư cảm thấy mình có trách nhiệm đảm bảo an toàn và sức khỏe cho anh. Tuy nhiên, giọng nũng nịu của anh cuối cùng thật sự không thích hợp. Là một bà chủ, Lâm Thư tự nhủ cần nhắc nhở anh không nên nói chuyện kiểu đó với phụ nữ để tránh gây hiểu lầm. May mà hôm nay đối tượng anh làm nũng là cô. cô vốn là người đứng đắn. ** Lâm Thư lao nhanh đến nhà Hứa Thi Gia. Vừa bấm chuông, cửa đã mở. Hứa Thi Gia trông còn tệ hơn cô tưởng. Dù vẫn giữ được vẻ ngoài đẹp trai, nhưng khuôn mặt anh tái nhợt, đầy vẻ ốm yếu. Có vẻ anh đã chờ ở cửa từ trước, vì vậy mới có thể mở cửa ngay lập tức. Nhưng chỉ mở cửa thôi dường như đã rút hết sức lực của anh. Mở xong cửa, cô thấy anh tay vịn tường, tay kia ôm bụng, chậm chạp và nhẫn nhịn đi về phía sofa. Vừa chạm vào sofa, anh đã lập tức nằm xuống, trông như thể vừa được cứu sống. Thế này thì không ổn. Tình trạng có vẻ nghiêm trọng. Lâm Thư quyết đoán: “Tôi đưa anh đi bệnh viện. Nhưng có lẽ do từ nhỏ đã phải đi viện quá nhiều, Hứa Thi Gia cực kỳ ghét bệnh viện, lập tức từ chối: “Không đi! “Nhưng anh thế này, không kiểm tra thì không biết được nguyên nhân. Nhìn giống như bị ngộ độc thực phẩm. Thời tiết dạo này đang nóng dần, có thể nguyên liệu ở một số quán ăn không còn tươi. Cẩn thận vẫn hơn. Hoặc nhà anh có bác sĩ gia đình không? Tôi sẽ liên lạc họ giúp anh. “Không muốn!” Cơn đau dày vò khiến Hứa Thi Gia trở nên bướng bỉnh không cách nào kiểm soát, trông anh chẳng khác gì một đứa trẻ cố chấp không lý lẽ. Dù giọng nói yếu ớt, nhưng anh vẫn kiên quyết, đầy oán trách: “Tôi không có tiền, mấy ngày nay không ra ngoài chơi, cũng không ăn ngoài, tất cả đều tự nấu. Nguyên liệu đều tươi mới, sáng sớm tôi đi chợ mua, không thể có vấn đề gì được...” “Nếu đau bụng không phải do ăn phải thứ gì hỏng, thì có thể là nguyên nhân khác, có lẽ còn nghiêm trọng hơn vấn đề tiêu hóa. Anh vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra.” Nhưng bất kể Lâm Thư nói gì, Hứa Thi Gia vẫn kiên quyết không chịu đi bệnh viện. “Tôi nghĩ chỉ cần uống nước nóng, nằm nghỉ một chút là khỏi.” Anh cố gắng đứng dậy, nghiến răng nói: “Tôi còn trẻ, khỏe mạnh, không phải loại đàn ông yếu ớt cứ một chút là phải đi bệnh viện.” Lâm Thư bắt đầu nổi giận: “Anh không muốn đi bệnh viện, vậy còn gọi tôi qua làm gì? Tôi đâu phải bác sĩ, tôi đến rồi mà anh không phối hợp, không nghe tôi, vậy thì ích gì? Thời gian của tôi không phải thời gian chắc?” Lâm Thư vội vã chạy đến đây vì sợ Hứa Thi Gia không tự đi bệnh viện được, cần người đi cùng. Nhưng nếu anh không có ý định đi, thì việc gọi cô đến đây chẳng phải là lãng phí cảm xúc của cô sao? Thật quá đáng. Chỉ vì vài lời của Hứa Thi Gia, cô đã bỏ dở công việc và thời gian nghỉ lễ quý giá của mình để đến đây, cuối cùng lại bị anh cho vào tình huống như này, làm cô trông như thể đã quá coi trọng anh, mà không coi trọng chính mình. Dù gì cô cũng là sếp của anh. Làm gì mà phải làm một công dân tốt bụng kiểu này? Đáng lẽ cô nên mặc kệ Hứa Thi Gia, cái nhân viên vừa nhỏ mọn vừa cứng đầu này. Lâm Thư thật sự muốn bỏ đi ngay, nhưng trách nhiệm lại khiến cô không thể. cô tức giận lườm Hứa Thi Gia một cái: “Anh không chịu đi bệnh viện, tôi đáng lẽ nên đi luôn rồi. Giờ tôi ở lại đây chỉ vì tôi đã đến. Như kiểu trách nhiệm phải chăm sóc một người say rượu vậy. Một khi tôi biết anh không khỏe, tôi lại cảm thấy có trách nhiệm phải lo cho anh. Nếu sau này anh bệnh nặng thêm hay xảy ra chuyện gì, gia đình anh thuê luật sư kiện tôi vì tội không hành động thì sao...” “Tôi không gọi cô đến đây để đùa.” Giọng Hứa Thi Gia trầm xuống. Anh ngước lên nhìn Lâm Thư từ sofa, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ đáng thương. Một lát sau, anh lảng ánh mắt đi, giọng hơi ngượng nghịu: “Chỉ là tôi nghĩ, nếu cô đến, nhìn thấy cô, có lẽ tôi sẽ bớt đau hơn. Cô ở đây, biết đâu tôi sẽ khá lên.” Lâm Thư ngẩn người, sau đó cảm thấy tim mình bỗng đập nhanh và lạ lùng, như bị mất cân bằng. Dù không đến mức ngã, nhưng có cảm giác như đang trôi nổi, không đáp xuống đất, đầy hồi hộp và lo lắng. Hứa Thi Gia ho nhẹ, quay đầu đi: “Nên biết đâu lát nữa tôi sẽ ổn.” Anh liếc nhìn Lâm Thư, rồi bối rối nói thêm: “Ý tôi là, cô ở đây, cô là sếp tôi, cô hiểu mà, cô rất đáng tin. Cách cô xử lý mọi việc rất quyết đoán. Thế nên tôi cảm thấy cô ở đây khiến tôi thấy an tâm. Và... có thể vì vậy nên tôi sẽ ổn hơn.” “Tôi đi đun nước cho anh.” Lâm Thư không hiểu tại sao, nhưng cô vẫn thấy căng thẳng và lúng túng. cô kiếm cớ đứng dậy và đi vào bếp. Hứa Thi Gia quả thật đã tự nấu ăn. Dù bếp chưa được dọn dẹp gọn gàng, trên thớt vẫn còn rau xanh vừa thái, cạnh đó là bát khoai tây xào dở và một bát rau xanh xào. Lâm Thư đun nước, tiện tay dọn dẹp sơ bếp giúp anh. Khi cúi xuống lau sàn, cô nhìn thấy túi khoai tây mà anh mang từ chuyến du lịch. Trong túi vẫn còn rất nhiều. Vẫn chưa ăn hết? cô định ra ngoài nói chuyện với Hứa Thi Gia, nhưng không biết từ lúc nào, anh đã vịn tường đi đến trước cửa bếp, yên lặng nhìn cô. “Khoai tây nhiều thế này, nếu chưa ăn hết, anh nên bảo quản trong tủ lạnh ở nhiệt độ thấp. Dạo này thời tiết nóng, khoai tây rất dễ nảy mầm.” Đúng là hoàng tử thì vẫn là hoàng tử, dù đã tự nấu ăn nhưng kiến thức sinh hoạt vẫn còn thiếu sót. “Ồ.” Hứa Thi Gia có vẻ đỡ hơn một chút, dù vẫn còn yếu nhưng trông tinh thần khá hơn lúc trước. Anh tựa người vào tường, nói: “Hèn gì, nó nảy mầm nhanh vậy.”