anh cũng như đang nhớ lại đêm hôm đó, ánh mắt dừng trên đôi môi của Lâm Thư. “Tôi rất nhạy cảm với rượu. Đêm đó… anh còn cố tình nhắc đến chuyện này! Ngày hôm sau sau sự việc, hai người đã không ai nhắc đến, coi như ngầm thỏa thuận rằng chuyện đó chưa từng xảy ra. Vậy mà bây giờ, sao anh lại nhắc lại chuyện cũ chứ? Lâm Thư vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi rối, cố giữ vẻ bình tĩnh và rộng lượng: “Chuyện đó không cần nhắc lại. Khi đó anh uống say, coi như là người mất một phần năng lực hành vi. Cô là sếp, không thể quá khắt khe. Dù có giận, cô cũng phải tỏ ra bao dung. Nhưng sự bao dung của Lâm Thư lại không nhận được sự cảm kích từ Hứa Thi Gia. anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút dữ dằn, rồi kéo dài giọng mà nói một tiếng “Ồ. Lâm Thư bỏ qua chuyện cũ, nhưng Hứa Thi Gia lại bực bội kỳ quái. anh giọng điệu mỉa mai: “Sếp của tôi đúng là rộng lượng thật. Quan tâm, che chở cấp dưới đến mức, ngay cả khi nam nhân viên uống vài ngụm rượu, bị gọi là say, rồi làm ra những hành động vượt trên dưới, sếp cũng lựa chọn tha thứ. Không truy cứu, không trách mắng, không bắt chịu trách nhiệm. Đúng là sếp tốt của năm. Không biết năm nay có bầu chọn sếp tốt nhất Trung Quốc không nhỉ? Lâm Thư: “… Hứa Thi Gia bị làm sao thế? Sao? Cô trách mắng, phạt tiền hay trừ lương anh thì anh mới vui lòng à? Người gì kỳ lạ. Nói xong, anh vẫn chưa chịu ngừng, còn cố tình chọc tức: “Sếp đúng là tốt thật, cảm ơn. Bao dung tôi như vậy, làm tôi có thêm dũng khí để phạm sai lầm, không sợ phạm sai lầm nữa. Lâm Thư: “… Cô thực sự muốn mắng người rồi. Sao không nghĩ tới việc làm tốt hơn, mà chỉ nghĩ tới việc phạm lỗi chứ? Không thể làm một người đàng hoàng sao? Đúng lúc này, xe tải chạy vào một con đường đất gập ghềnh hơn. Đường không chỉ khấp khểnh mà còn đầy đá vụn, xóc nảy như đang đi trên biển trong cơn bão. Cái nắng gay gắt và bụi đất khiến Lâm Thư choáng váng, không còn tâm trạng tranh cãi với Hứa Thi Gia. Còn anh cũng chẳng khá hơn, mặt mày nhợt nhạt, môi mím chặt, không còn sức mà gây chuyện. Sau nửa giờ lắc lư, xe cuối cùng cũng đưa hai người tới thị trấn. Hứa Thi Gia yếu ớt bước xuống xe, khuôn mặt vẫn còn vẻ kinh hãi. anh nhìn túi khoai tây trong tay, thở dài đầy chán nản: “Ngụy Tuyết nghĩ gì mà lại chọn đến nơi này? Người hiện đại sao cứ nghĩ rằng chọn một ngôi làng heo hút lại có thể trị liệu tinh thần chứ? Cái nơi quỷ quái này, tôi không muốn quay lại lần nào nữa! Lâm Thư liếc nhìn anh: “anh ở đây trông khoai tây, tôi đi mua vé xe về thành phố Vinh. Tuy nhiên, Lâm Thư đầy tự tin đi, nhưng lại thất vọng quay về. Cô nghĩ rằng đến thị trấn rồi, việc về thành phố Vinh không thành vấn đề. Nhưng không ngờ, vì sắp tới kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, vé xe về thành phố đã bán hết sạch. Nhân viên bán vé nói ngắn gọn: “Chuyến gần nhất về thành phố Vinh là sáng bốn ngày sau. Có muốn mua không? Bốn ngày sau! Điều này có nghĩa là Lâm Thư phải kẹt lại đây cả kỳ nghỉ lễ. Sao mà được! Trái lại, Hứa Thi Gia nghe tin này lại rất bình thản. anh dường như đã hồi phục tinh thần, khuôn mặt lấy lại vẻ điềm tĩnh: “Cô trông khoai tây cho tôi, để tôi lo. Tối nay chắc chắn chúng ta sẽ về được thành phố Vinh. Chẳng mấy chốc, anh quay lại, tay đút túi quần, vẻ mặt thoải mái. “Xong rồi. Lâm Thư hơi ngạc nhiên: “Vé đâu? “Không cần vé. Hứa Thi Gia cười hớn hở: “Gương mặt tôi chính là vé. Lâm Thư: “… Tên này đúng là cứ thấy trời sáng mây tạnh là lại làm trò. Nhưng Hứa Thi Gia không nói dối. anh xách túi khoai tây, dẫn Lâm Thư tới một chiếc xe khách. Dù không có vé, chỉ cần nói vài câu với bà lão đứng ở cửa xe, anh đã dẫn cô lên xe thành công. Lâm Thư nhìn băng rôn lớn trên thân xe: “Du lịch thân thiện – Chuyến tham quan thành phố Vinh trong ngày. Hứa Thi Gia đầy tự hào: “Vé xe khách thì hết, nhưng đoàn du lịch vẫn còn chỗ. Chúng ta báo danh vào đoàn, lên xe, đến thành phố thì xuống. Không phải rất linh hoạt sao? Đúng là một cách đi đường khác hẳn, phải không? Đúng là một ý tưởng sáng tạo. Nhưng… “Lúc trước anh đặt xe từ công ty nào? Sao tài xế lại bỏ đi giữa chừng? Không đáng tin chút nào. Phải khiếu nại, nếu không được thì về thành phố tôi sẽ trực tiếp khởi kiện. Nghe vậy, Hứa Thi Gia lại hơi ấp úng: “Thôi bỏ đi… Sao có thể bỏ qua được! Không đời nào một luật sư lại chịu để bị lừa. Lâm Thư quyết tâm tự mình xử lý: “anh thấy phiền thì để tôi làm. Công ty nào? Nói tên cho tôi là được. “tôi không đặt qua công ty “ Hứa Thi Gia khẽ hắng giọng, giọng nói có phần không tự nhiên: “Tôi tìm dịch vụ cá nhân.” Tìm tài xế tư nhân? Lâm Thư tức đến nghẹn, bỏ qua các nền tảng và công ty có uy tín để tìm tài xế tư nhân, thì xác suất gặp phải tình huống không đáng tin cậy tất nhiên sẽ tăng cao. “Anh tìm tài xế tư nhân?!” Hứa Thi Gia im lặng. Cuối cùng, có lẽ bị ánh mắt Lâm Thư nhìn chằm chằm làm cho không chịu nổi, anh mới thốt ra hai từ: “Giá rẻ.” “Gì cơ?” Hứa Thi Gia nghẹn cổ, giọng điệu đầy ngượng ngùng: “Tài xế tư nhân đó báo giá chỉ bằng một nửa so với giá của công ty và nền tảng. Rẻ nhất. Tôi thấy ổn nên dùng...” Phần còn lại, Lâm Thư gần như không cần anh nói cũng đoán được: “Cuối cùng, tài xế nhận đơn, trên đường đến đây không vấn đề gì, nhưng khi chúng ta vừa xuống xe, anh ta không chấp nhận giá ban đầu nữa, nói đó chỉ là giá một chiều. Về chiều về thì phải trả thêm, anh không đồng ý, anh ta lập tức lái xe đi luôn, đúng không?” Quả nhiên, lời của Lâm Thư làm Hứa Thi Gia ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Sao cô biết được?! Lúc tôi nhận cuộc gọi cô rõ ràng không ở gần mà!” Còn gì mà không biết nữa chứ! Đây chính là trò lừa đảo giá rẻ thường thấy mà! Không ngoài dự đoán, cộng thêm khoản phụ thu, tổng chi phí cho chuyến đi này sẽ vượt xa giá của các công ty lớn và nền tảng uy tín. Lâm Thư đoán không sai chút nào. Hứa Thi Gia tức giận ra mặt: “Tôi không phải không đồng ý trả thêm, nhưng khoản phụ thu cộng với chi phí ban đầu cao hơn gấp nhiều lần so với giá đi khứ hồi bình thường! Tôi liền nói lý, bảo anh ta rằng tôi là luật sư, sẽ thu thập chứng cứ và khởi kiện. Kết quả là anh ta chạy thẳng, còn nói nhận đơn mới ở thị trấn gần đó, bảo chúng ta tự tìm cách mà về!” “Đây là chiêu trò quen thuộc của các tài xế xe dù mà!” Lâm Thư bất lực: “Hứa Thi Gia, anh thực sự đã rời xa thực tế xã hội quá lâu rồi.” “Không nói đến chuyện 'của rẻ là của ôi,' anh tự nghĩ xem. Một chuyến đi như vậy, công ty lớn có cơ chế cân đối chi phí vận hành, giá còn cao gấp đôi. Vậy cái giá rẻ như thế, tiền xăng còn không đủ, tài xế nào đi làm từ thiện chở anh khứ hồi không công chứ?” “Ngụy Tuyết ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này, tài xế thả chúng ta xuống rồi đi, tâm lý chắc chắn lắm. Anh ta biết nơi này ngoài anh ta ra, không tài nào gọi được xe khác, nên mới dám hét giá trên trời. Vậy mà anh lại còn dọa kiện anh ta, anh ta nhận ngay đơn mới, bỏ chạy là điều dễ hiểu.” Hứa Thi Gia không nói gì, gương mặt trầm xuống. Một lát sau, anh không tình nguyện nói: “Tôi chỉ muốn tìm một lựa chọn hợp lý. Dù sao đây là trợ giúp pháp lý, chỉ được trợ cấp ít ỏi, tôi hiện tại khó khăn lắm, bình thường mua gì cũng phải so sánh giá...” Lâm Thư chẳng biết nói gì hơn. Thế giới này làm gì có cái gọi là “giá trị tốt”? Người nghèo nói về giá trị tốt, người giàu chỉ cần biết cái gì đáng tiền. Hứa Thi Gia đúng là đang túng thiếu thật. Tiền bạc có thể bào mòn một con người nhanh chóng, và không có tiền còn bào mòn nhanh hơn. Hứa Thi Gia mới khó khăn chưa bao lâu, mà đã tiến bộ nhanh chóng đến mức tư duy cũng chuyển sang kiểu của người nghèo. Đáng tiếc, suy nghĩ của anh đã “nghèo hóa,“ nhưng hành động lại chưa bắt kịp, không có sự khôn ngoan sinh tồn như Lâm Thư, người quen với cảnh thiếu thốn. Thế nên vị “tân binh nghèo khổ” ngây thơ này mới sập bẫy trò lừa giá rẻ một cách thảm hại. “Quý vị yên vị trên xe, hành trình thú vị của chúng ta sắp bắt đầu!” Theo sau giọng nói to vang lên, một người phụ nữ trông giống hướng dẫn viên bước lên xe, vẻ mặt khôn ngoan và tinh quái. Đằng sau bà ta là một nhóm các cụ ông cụ bà tinh thần phấn chấn. Lâm Thư ngay lập tức có dự cảm không lành. Cô nhìn Hứa Thi Gia: “Cái tour anh đặt này có đắt không?” Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, khuôn mặt Hứa Thi Gia lập tức lộ vẻ đắc ý: “Không đắt!” anh rõ ràng không nhận ra có gì không ổn, mặt đầy tự hào, giống như một thiên tài, khoe với Lâm Thư: “Không những không đắt, mà còn rẻ hơn vé xe khách bình thường từ đây về thành phố Vinh. Thế nên làm người phải biết động não, biết sáng tạo. Tour này tôi đã so sánh kỹ, chọn ra giá rẻ nhất, mà còn bao ăn ba bữa!” Lâm Thư nghe mà chỉ muốn che mặt. Chiếc xe khách của đoàn du lịch bắt đầu lăn bánh. Muộn rồi. Xong rồi. Cô bất lực thở dài: “Hứa Thi Gia, anh chưa từng nghe đến 'tour giá rẻ' bao giờ đúng không?” Hứa Thi Gia: “?” ----- Vụ án của Ngụy Tuyết cũng coi như trải qua nhiều sóng gió, nhưng cuối cùng đạt được tiến triển như hiện tại. Dù ngoài mặt Hứa Thi Gia không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã sớm đắc ý vô cùng. Chẳng qua chỉ là giao tiếp với các tầng lớp xã hội khác nhau thôi mà? Hứa Thi Gia chỉ thiếu kinh nghiệm, chứ không phải không biết làm. Với khả năng học hỏi vượt trội như anh, tất nhiên làm gì cũng học nhanh hơn người khác. Đây chẳng phải là minh chứng rõ ràng sao? Vụ án được xử lý hoàn hảo. Những quyền lợi cần tranh giành không thiếu một hạng mục nào, bản thân Ngụy Tuyết cũng có được một cuộc sống có tương lai hơn, thậm chí còn chân thành tặng cho anh một túi khoai tây! Điều quan trọng nhất là năng lực ứng biến mà anh thể hiện trong vụ án này chắc chắn đã đủ khiến mọi người kinh ngạc. Trước đây, anh trai anh, Vương Diệc Chu, thường chế giễu rằng anh không hiểu nỗi khổ nhân gian, không biết mùi vị ngọt bùi cay đắng, không phải là người biết lo toan cuộc sống. Nhưng Hứa Thi Gia cảm thấy giờ đây cuối cùng anh cũng có thể ngẩng cao đầu, tự hào phản bác lại lời đánh giá đó của anh trai mình. Nếu như anh hiện tại vẫn bị coi là không biết lo toan cuộc sống, thì trên đời này chẳng còn người đàn ông nào biết lo toan nữa! Tính toán kỹ lưỡng, so sánh giá cả, ngoài anh ra thì còn ai làm tốt hơn? Dù trên đường đi bị tài xế xe thuê không đáng tin lừa gạt, nhưng chẳng phải anh đã ngay lập tức tìm ra phương án thay thế sao? Vé xe về trong kỳ nghỉ lễ đã bán hết, nhưng anh đã khéo léo tìm ra con đường khác, báo danh một đoàn du lịch, còn chọn được đoàn có giá rẻ hơn, bây giờ đang ngồi vững vàng trên chiếc xe khách êm ái. Đây chẳng phải là hạnh phúc vững chắc sao? Vậy mà Lâm Thư, cô gái này, lại không biết điều. anh đã bôn ba hết sức, chạy trước chạy sau phục vụ cô, vậy mà cô lại tỏ ra không tin tưởng, khuôn mặt lộ rõ vẻ “xong đời” như thể đang nói rằng mọi chuyện tiêu tùng rồi.