Nam nữ chính có phản ứng hóa học rất mạnh, khi họ hôn nhau, dù chỉ là một nụ hôn đơn giản lên má, nhưng cũng đủ khiến Lâm Thư vui mừng thay cho họ, trái tim như hươu chạy loạn, hy vọng cặp đôi này là thật. Lâm Thư xem rất chăm chú, có vẻ như Hứa Thi Gia cũng vậy. Anh chăm chú nhìn màn hình, nơi nam nữ chính đang hôn nhau. Nhưng chỉ một lát sau, anh không nhìn màn hình nữa mà quay đầu lại, chống cằm bằng tay, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thư. Rồi, anh đột nhiên bật cười khẽ. Trên màn hình, cảnh phim vừa chuyển sang tình tiết bệnh tình của nam chính trở nên nghiêm trọng, vậy mà Hứa Thi Gia vẫn cười được sao? Anh có chút đồng cảm nào không vậy?! Lâm Thư không nhịn được, lườm anh một cái. Đôi chân dài và thẳng tắp của Hứa Thi Gia đặt một cách tùy ý, dưới ánh sáng mờ mờ của phòng chiếu, gương mặt anh vẫn nổi bật trắng sáng như phát quang, đường nét tinh tế, hàng mi dài, sống mũi cao, đôi mắt ánh lên chút nước lấp lánh, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thư. Trông anh giống như loại yêu tinh trong đêm tối, bất ngờ gọi tên bạn, chỉ cần bạn đáp lại, sẽ kéo bạn đi mất, biến thành gương mặt đẹp đẽ để săn những người cô đơn. Lâm Thư vừa định mắng anh đừng làm chuyện quái dị, thì thấy Hứa Thi Gia ghé sát vào cô. Anh dường như có ý thức xã giao tốt, trong rạp chiếu phim nói chuyện cũng biết ghé sát tai người khác để nói nhỏ. Nhưng những gì anh nói thì như ném bom vào tai cô—— “Lúc nãy cô cũng hôn tôi như thế. Hứa Thi Gia ghé sát quá gần, gần đến mức tai Lâm Thư cảm nhận được luồng khí ấm áp khi môi anh mấp máy, xuyên qua không khí hơi lạnh của rạp chiếu, chuẩn xác chạm vào tai cô. Lâm Thư suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế. Chết tiệt! Anh ta đang làm cái quái gì vậy?! Lúc nãy không phải rất điềm tĩnh như thể chuyện đó chưa từng xảy ra sao? Giờ lại nhắc đến làm gì? Lâm Thư gần như theo phản xạ, co người lại, cố gắng ngồi cách xa Hứa Thi Gia nhất có thể. Nhưng tên đầu sỏ này dường như không nhận ra mình vừa làm gì. Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, sau đó ánh mắt trượt xuống môi cô, rồi anh chạm vào má mình, nơi vừa bị cô hôn, và mỉm cười. Anh lặp lại, từng từ một: “Lúc nãy cô đã hôn tôi. Nếu không phải đang ở rạp chiếu phim, Lâm Thư chắc chắn mình sẽ chọn cách “bịt miệng” Hứa Thi Gia mãi mãi. “Chuyện lúc trước đừng nhắc lại nữa! Giữ bí mật cho tôi, nếu không thì anh sẽ biết tay! Không biết lời cảnh cáo nhỏ của cô có tác dụng không, nhưng lần này Hứa Thi Gia thực sự quay mặt đi, không nhìn cô nữa. Chỉ là ngay sau đó, anh bất ngờ vỗ vai khán giả ngồi hàng ghế trước, nở nụ cười và nói nhỏ: “Chào anh, tôi muốn kể cho anh một bí mật. Anh chỉ vào Lâm Thư, “Cô ấy vừa hôn tôi. Hứa Thi Gia mỉm cười nhắc nhở: “Nhớ giữ bí mật giúp tôi, nếu không tôi sẽ bị diệt khẩu. Lâm Thư: “…” Khán giả hàng trước là một người đàn ông, anh ta quay đầu lại, ánh mắt đầy bối rối và bất ngờ, nhìn Hứa Thi Gia, rồi nhìn sang Lâm Thư. Lâm Thư cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi không quen anh ta. Đáng tiếc, câu nói của cô vừa dứt, Hứa Thi Gia đã rất chu đáo giải thích: “Cô ấy quen tôi, cô ấy là sếp của tôi, là đối tác của công ty luật Thiên Hạo, Lâm Thư. Anh lại mỉm cười: “Sếp của tôi hôn tôi. Đối tác của công ty luật Thiên Hạo, Lâm Thư, hôn tôi. Tôi làm việc quá tốt, lại đẹp trai quá, nên cô ấy không kiềm chế được. Như sợ người khác không tin, anh chỉ vào má mình: “Lúc nãy, hôn vào đây. Lâm Thư: “…” Tại sao không có ai kéo Hứa Thi Gia ra ngoài và đập anh một trận? Nhưng Hứa Thi Gia lại làm như không thấy vẻ mặt muốn “diệt khẩu” của Lâm Thư, anh không sợ chết mà bổ sung: “Tôi không yêu cầu đâu, là cô ấy chủ động, cô ấy chủ động hôn tôi. “Đây là bí mật. Nếu anh tiết lộ ra ngoài, anh cũng sẽ bị diệt khẩu. Anh làm động tác im lặng với khán giả trước mặt, sau đó mỉm cười nói: “Vì cô ấy rất dữ dằn. Như để chứng minh rằng Lâm Thư thật sự rất dữ, Hứa Thi Gia nghĩ ngợi một chút, chậm rãi cảm thán: “Thật sự rất dữ, là người phụ nữ dữ nhất tôi từng gặp, dữ đến mức không thể quên, mỗi ngày đều bắt người khác làm trâu làm ngựa cho mình kiểu đó. “Cô ấy là luật sư, nên cô ấy còn có thể kiện anh, khiến anh mất sạch gia tài. Lâm Thư: “…” Nếu nói trước đó còn có thể hiểu rằng Hứa Thi Gia vốn là người “nợ đòn,“ thì giờ nếu cô không nhận ra trạng thái của anh có vấn đề, thì quả là bất bình thường. Không thể tiếp tục xem phim, Lâm Thư kéo Hứa Thi Gia ra khỏi rạp chiếu phim, cô để anh dựa vào tường rồi bắt đầu gọi cho Vương Diệc Chu. “cậu ấy uống rượu sao? Vương Diệc Chu vừa nghe Hứa Thi Gia uống rượu, giọng lập tức trở nên lo lắng: “cậu ấy không uống được rượu đâu, không phải dị ứng mà là mẫn cảm, chỉ cần uống một chút là không kiểm soát được hành vi. “Lúc đầu chúng tôi cũng không nhận ra, vì khi uống rượu, cậu ấy rất bình tĩnh, biểu hiện hoàn toàn bình thường, không buồn ngủ, không có dấu hiệu gì là đã say, thậm chí còn có thể đối đáp lưu loát. Nhưng thực tế, ngay khi rượu vào người, đầu óc cậu ấy đã bắt đầu chậm lại. Theo thời gian, hành vi của cậu ấy cũng không còn nằm trong khuôn khổ, đôi khi nói năng cũng không kiểm soát được, dễ làm phật ý người khác… Vương Diệc Chu nói với giọng rất khách sáo: “Nếu cậu ấy nói gì không phải, mong luật sư Lâm đừng để bụng. Không kiểm soát được lời nói sao? Đó là hoàn toàn không có giới hạn! Lâm Thư nhức đầu day trán: “Chắc anh cũng biết tình trạng của anh ta, anh có tiện qua đây không? Vương Diệc Chu hỏi địa chỉ từ Lâm Thư, sau đó rất lịch sự cảm ơn: “Tôi sẽ đến ngay sau khi bữa tiệc tối kết thúc, trước đó phiền luật sư Lâm vậy. So với Hứa Thi Gia, Vương Diệc Chu quả là người chín chắn hơn hẳn. Sau khi sắp xếp xong việc bàn giao Hứa Thi Gia, Lâm Thư định dẫn anh đến một nơi nào đó nghỉ ngơi. Nhưng khi cô quay lại nhìn, Hứa Thi Gia lúc nãy còn dựa vào tường đã không biết chạy đi đâu mất rồi. Lâm Thư căng thẳng đi dọc theo bức tường, cuối cùng cũng tìm thấy Hứa Thi Gia ở lối vào con đường rợp bóng cây trong công viên. Như Vương Diệc Chu đã nói, nhìn bề ngoài hoàn toàn không thể nhận ra anh ta đã say. Hứa Thi Gia đứng thẳng tắp, nhưng dáng vẻ lại lười biếng. Men rượu khiến anh ta càng toát lên sự thờ ơ, mang theo một kiểu khí chất nhàn nhã tự nhiên, cao ráo, chân dài, mặc âu phục nhưng cổ áo đã bị kéo mở, cà vạt treo hờ hững, lộ ra một phần xương quai xanh. Rõ ràng không lộ nhiều, nhưng lại bất ngờ quyến rũ. Cộng với gương mặt vượt trội của mình, anh mang theo một sự kiêu ngạo không ai sánh bằng. Mái tóc trước trán anh hơi rủ xuống, dưới ánh đèn đường, sắc môi đỏ, răng trắng làm nổi bật vẻ điển trai kiểu công tử. Chẳng cần làm gì, chỉ đứng đó thôi anh đã như tỏa ra hormone. Hai cô gái trẻ đi ngang qua, ngượng ngùng đẩy qua đẩy lại nhau, cuối cùng lấy hết can đảm tiến đến gần Hứa Thi Gia. Lúc đầu, anh có vẻ bối rối khi bị bắt chuyện, nhưng rất nhanh, anh nở một nụ cười và bắt đầu trò chuyện với họ. Lâm Thư gần như muốn đảo mắt đến tận trời. Không phải đã say đến mức mất kiểm soát sao? Sao giờ lại trông rất bình thường? Nếu không phải đã hứa với Vương Diệc Chu sẽ giao anh ta lại, Lâm Thư thật sự muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng khi tiến lại gần, cô mới nhận ra Hứa Thi Gia đang nói gì. Anh đang tuôn ra những câu bừa bãi với hai cô gái lạ: “Tôi rất đẹp trai, sếp của tôi rất tệ…” Lâm Thư cảm giác da đầu mình tê rần. Anh đang rap hay beatbox vậy? Lại còn gieo vần nữa? Toàn những thứ vớ vẩn! Không thể chịu nổi nữa! “Hứa Thi Gia!” Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thư, Hứa Thi Gia ngẩng đầu nhìn cô, quét mắt qua một cái rồi lại quay sang hai cô gái: “Đó là sếp của tôi.” Anh giải thích: “Tôi nợ cô ấy tiền, chưa trả, nên cô ấy cứ đi theo tôi, giữa đêm thế này, không biết định làm gì tôi.” Lâm Thư: “…” “Vì vậy, số liên lạc các cô muốn, tôi không thể cho, vì cần được sếp tôi phê duyệt đã.” Hứa Thi Gia mỉm cười, “Dù sao tôi đang nợ cô ấy, phải trả xong rồi tôi mới tự do.” Anh phớt lờ sự xuất hiện của Lâm Thư, hạ giọng nói thêm: “Vả lại cô ấy rất nghiêm khắc, quản tôi rất nhiều, chắc chắn sẽ không đồng ý.” “Huống chi tôi không chỉ nợ cô ấy tiền, hình như còn nợ cái gì khác… Là gì nhỉ? Để tôi nghĩ xem…” Không phải chứ? Anh còn nhớ ra ngoài nợ tiền, mình nợ tôi ân tình sao? Dù người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng với trạng thái tinh thần như vậy, hai cô gái cũng giữ khoảng cách. Khi Lâm Thư đến giải vây, họ nhanh chóng lùi lại, thì thầm to nhỏ rồi rời đi, để lại con đường chỉ còn Lâm Thư và Hứa Thi Gia. Cô đã hẹn Vương Diệc Chu ở bức tường lúc nãy, nên không còn cách nào khác đành phải dẫn Hứa Thi Gia quay lại. Tiếc là, anh sau khi say dường như với cái gì cũng đầy hứng thú, đi thì chậm rãi, còn không chịu theo cô. Bất đắc dĩ, Lâm Thư đành túm tay áo anh kéo đi. Chỉ cần đợi Vương Diệc Chu đến đón anh ta đi, cô có thể thoát thân. Nhưng Hứa Thi Gia không để cô yên. Đi ngang một chiếc xe thể thao đỗ bên đường, anh đứng sững lại. “Hình như lâu lắm rồi tôi chưa mua xe.” Anh nhìn chiếc xe với vẻ thích thú, ánh mắt hơi mơ màng vì say. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Lâm Thư, cố chấp và đương nhiên nói: “Cô cho tôi mượn tiền, tôi muốn mua cái này. Sau này tôi sẽ trả lại.” Hứa Thi Gia cười rạng rỡ: “Mua rồi, tôi chở cô đi dạo.” Cơn say khiến ánh mắt anh thêm phần mơ hồ, nhưng khi kết hợp với nụ cười đó, lại tạo ra một nét quyến rũ khó đoán, hoàn hảo để mê hoặc. Anh có nụ cười rất đẹp, hàm răng trắng đều đặn, cùng với sự thản nhiên và ung dung bẩm sinh trong từng cử chỉ. Bóng đêm phủ lên sự điển trai của anh một ánh sáng mờ ảo, chỉ một nụ cười đơn giản cũng như mang theo một sự mơ hồ, giống như chỉ cần cô tiến thêm một bước, sẽ rơi vào cái bẫy nào đó. Lâm Thư theo phản xạ lùi lại một bước, tránh xa anh một chút, rồi không thương tiếc phá tan bầu không khí đó: “Hứa Thi Gia, anh trả hết tiền nợ tôi trước đã rồi hẵng nói.” Hứa Thi Gia kéo dài giọng “à,“ rồi như chậm chạp nhận ra mình đang nợ tiền. Anh lầm bầm: “Thì ra tôi còn nợ cô tiền…” Anh theo thói quen thò tay vào túi quần, lấy ví ra, rồi lục tìm thẻ ngân hàng: “Thẻ này không được, không có tiền; thẻ này cũng không được, bị đóng băng rồi…” Anh tiếc nuối ngoảnh lại nhìn chiếc xe thể thao: “Lâm Thư, cô thật sự không mua cho tôi sao?” “Không!” Đừng mơ nữa! Lâm Thư lườm anh một cái: “Anh giỏi thì trả hết nợ tôi trước rồi hẵng nói.” “Tôi không giỏi.” Hứa Thi Gia giờ nghèo đến mức thẳng thắn, anh nở nụ cười, cúi xuống sát mặt Lâm Thư, thở dài: “Tôi tuy đẹp trai, dáng chuẩn, học vấn tốt, nhưng tôi không có tiền. Tôi nghèo rồi.” Anh quá cao, cả người cúi xuống như che lấp ánh đèn đường trước mặt cô, khiến cô chỉ thấy một màn tối om. Lâm Thư đành đẩy anh ra một chút. Hứa Thi Gia bị cô đẩy lùi lại, đứng thẳng dưới ánh đèn đường, nhìn cô chằm chằm. “Tôi không có tiền.” Anh chậm rãi nói, rồi đôi mắt chợt sáng lên như vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời: “Nhưng tôi có thể trả cô cái khác trước.” Anh còn cái gì để trả tôi sao? Lâm Thư còn chưa kịp buông lời mỉa mai, đã bị anh bất ngờ đẩy vào tường. Anh định làm gì đây?! Lâm Thư vừa định quát lên thì nghe anh bật cười khẽ. “Tôi có thể trả cô cái mà tôi làm được trước.” Người đàn ông này nói như lẽ hiển nhiên: “Lúc nãy cô hôn tôi, giờ tôi trả lại cô cái đó.” Lâm Thư vừa định bật cười trước sự mất tỉnh táo của Hứa Thi Gia thì bị anh ta dùng cả hai tay giữ chặt lấy đầu cô. “Đừng cử động.” Trong sự ngạo mạn thường ngày của anh lại mang chút lúng túng, “Tôi cũng không có kinh nghiệm gì đâu.” Nói xong, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thư, anh cúi xuống, hôn lên môi cô, hoàn toàn chặn lại những lời trách mắng chưa kịp thốt ra. Hứa Thi Gia thật sự điên rồi. Ban đầu, đó chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Nhưng tên này sau vài giây lóng ngóng, như thể bỗng dưng thông thạo, khi đôi môi vừa tách ra, không để Lâm Thư kịp từ chối, anh lại lần nữa áp môi mình lên môi cô. Môi lưỡi anh như kẻ xâm lược không thể cưỡng lại, tiến vào lãnh thổ của Lâm Thư, khiến cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị mà phải nhận lấy một nụ hôn sâu. Chóp mũi Lâm Thư và Hứa Thi Gia chạm vào nhau, cô không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh, còn ánh mắt của anh lại càng mạnh mẽ hơn, bao trùm lấy cô cùng với hơi thở của anh. Đêm tĩnh lặng dường như phóng đại mọi âm thanh xung quanh. Tiếng thở dốc khi Hứa Thi Gia hôn cô như âm thanh vòm sống động, khiến cô buộc phải chìm đắm trong khung cảnh này. Lâm Thư quên mất những lời trách mắng sắp thốt ra, thay vào đó là sự căng thẳng và hoảng loạn. Hứa Thi Gia khi say thật sự hoàn toàn mất kiểm soát. Khi anh cuối cùng cũng chịu rời khỏi, Lâm Thư thở dốc, cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường. Cô trừng mắt nhìn anh, đầy căm phẫn: “Hứa Thi Gia, anh có biết tôi là ai không? Anh điên rồi à?” “Tôi biết.” Hứa Thi Gia nhìn thẳng vào mắt cô, nở một nụ cười khiêu khích: “Cô là Lâm Thư.” “Cô là người phụ nữ xấu tính luôn pua* tôi.” “Cô là Chu Bá Thìn của thời hiện đại.” “Cô là sếp của tôi, người rõ ràng nhỏ tuổi hơn tôi mà cứ ngày ngày sai khiến tôi.” Anh hạ giọng, cười ranh mãnh: “Và cô đã hôn tôi.” Ngay sau đó, anh tự hào nói: “Nhưng tôi không nợ cô nhân tình, vì tôi đã trả lại cho cô rồi.” Lâm Thư thực sự muốn đánh chết anh! Mặt cô đỏ bừng, tức giận đến mức lý luận với một kẻ say như anh: “Tôi hôn anh là trên mặt, còn anh hôn cái gì hả?! Anh trả lại cái gì? Sao lại hôn môi tôi?” Đối mặt với câu chất vấn này, Hứa Thi Gia lại ngang ngược cãi lý. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, có chút bực bội: “Hôn môi không tốt sao? Cô chỉ hôn mặt tôi, còn tôi trả lại gấp nhiều lần, cả vốn lẫn lãi, vậy mà cô không hài lòng à?” “Với lại, tôi thấy cô mở miệng là định mắng tôi, nên tôi chặn miệng cô lại, để cô không mắng được.” Tên này bắt đầu ngụy biện vô lý: “Cô không thích thì trả lại tôi đi! Cô hôn trả lại tôi! Rồi tôi hôn lại mặt cô, thế là chúng ta huề!” Huề?! Huề cái quái gì?! Cái này rõ ràng anh chiếm lợi đủ đường! Lâm Thư bật cười vì quá tức giận. Hứa Thi Gia, đợi anh tỉnh lại xem anh chết thế nào! Tiếc rằng Hứa Thi Gia hoàn toàn mất hết sự nhạy bén thường ngày, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Đẹp thế này mà sao dữ vậy!” “Tôi khổ quá mà.” “Cô đối xử với anh trai tôi tốt, còn với tôi thì không.” “Sao cô lại gọi cho anh tôi? Cô liên lạc với anh ấy làm gì? Cô thích anh ấy đúng không?” “Để tôi dẫn cô đi mua kính, ngày mai lại dẫn đi khám mắt!” Lâm Thư: “…” Tên này dựa vào việc mình đẹp hơn người, từ nhỏ chắc đã nghe quá nhiều lời khen ngợi, nên đối với những người đàn ông xuất sắc khác, anh đầy lòng ghen tị. Vừa nhắc đến anh trai mình, anh ta lại nói không ngừng: “Tôi đẹp trai không?” Anh không để Lâm Thư trả lời, tự tin khẳng định: “Tôi rất đẹp trai, tôi biết. Nhưng anh trai tôi không đẹp bằng tôi. Dù là anh ruột, nhưng anh ấy giống bố tôi. Bố tôi chỉ bình thường thôi. Mỗi lần soi gương, tôi đều thấy may mắn vì không giống bố. May mà bố tôi tự tin, chưa từng nghi ngờ tôi không phải con ruột chỉ vì tôi đẹp hơn ông ấy nhiều.” “Người ta cũng khen anh tôi đẹp, nhưng chủ yếu vì địa vị của anh ấy thôi. Nếu anh ấy không phải người thừa kế của Tín Hợp, với ngoại hình đó, ném ra đường cũng chẳng ai chú ý. Cùng lắm người ta khen: thằng này trông cũng đầy đủ mắt mũi, ngũ quan rõ ràng.” Lâm Thư nhìn chiếc Bentley vừa từ từ lăn bánh đến, dừng trước mặt họ, và Vương Diệc Chu lộ diện qua cửa kính hạ xuống. Cô thực sự muốn bảo Hứa Thi Gia câm miệng ngay. Nhưng Hứa Thi Gia trong trạng thái say không có lý trí. Anh chỉ vào Vương Diệc Chu, ngạc nhiên thốt lên: “Tôi nói rồi mà! Gương mặt đại trà đấy! Cô nhìn xem, ông anh trong xe này, trông có phải rất giống anh tôi không?! Khuôn mặt này, thực sự quá dễ đụng hàng! Tôi đứng bừa ngoài đường, cũng tìm được người giống anh ấy!” “Chiếc xe này cũng già cỗi, đúng kiểu anh ấy thích, gu thẩm mỹ quê mùa.” Hứa Thi Gia còn vòng quanh chiếc Bentley một vòng, rồi quay lại nhìn Lâm Thư: “Lâm Thư, điện thoại tôi hết pin rồi, cô cho tôi mượn điện thoại chụp người này được không? Tôi muốn gửi cho anh tôi xem. Có khi họ hợp kết nghĩa lắm, bố tôi chắc không lén lút sinh thêm một đứa con ngoài đâu nhỉ?” “…” Anh không nghĩ người trong xe chính là anh trai với ngũ quan 'rõ ràng' của nhà anh sao? (*) PUA: Viết tắt của “Pick-Up Artist,“ trong ngữ cảnh này ám chỉ việc thao túng cảm xúc người khác.