Nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khi anh vì cô mà mạnh dạn lên tiếng, Lâm Thư đành nhẫn nhịn.

Cô giữ nụ cười, kiên nhẫn nói: “Vậy ai đã chọc giận anh? Có cần tôi giúp xử lý không?”

Kết quả là khi cô hỏi rồi, Hứa Thi Gia lại bình tĩnh trở lại, anh liếc cô một cái, giọng điệu trở nên hờ hững:

“Thôi bỏ đi.”

“Cô cũng không giúp được.”

Lâm Thư: “...”

Người bắt tôi phải hỏi là anh, mà hỏi xong rồi lại không nói gì cũng là anh.

Thật sự là vô lý quá sức!

Nhưng dù sao đi nữa, sau khi cô hỏi, tâm trạng của Hứa Thi Gia có vẻ tốt hơn hẳn.

“Tôi gọi thêm vài món tráng miệng, để Tào Lỗi tốn thêm chút tiền. Nhà hàng này tuy món chính làm qua loa, nhưng tráng miệng thì rất đáng thử.”

Nói xong, Hứa Thi Gia gọi phục vụ đến, gọi thêm mấy món tráng miệng nữa.

Có lẽ khiến Tào Lỗi bẽ mặt và tốn tiền thật sự khiến Hứa Thi Gia hả hê, gọi món xong, sắc mặt anh cuối cùng cũng khá hơn đôi chút.

Nhưng sự khá hơn ấy dừng lại ngay khi phục vụ mang hóa đơn đến.

Phong thái công tử con nhà giàu của Hứa Thi Gia quá rõ ràng, cộng thêm anh là VVIP của nhà hàng này, nên khi gọi món, phục vụ mặc định coi anh là chủ tiệc, thành ra...

Mặc dù Tào Lỗi đã kết thúc cuộc điện thoại và quay lại chỗ ngồi, nhưng đến khi thanh toán, phục vụ vẫn tự nhiên đưa hóa đơn cho Hứa Thi Gia.

Rõ ràng Tào Lỗi vừa rồi còn khá hăng hái cạnh tranh, nhưng có lẽ do mệt, lần này lại bất ngờ rút lui, hắn mỉm cười nói: “Tiểu Hứa, nói là tôi mời mà, kết quả cậu giành trả. Vậy lần sau tôi lại mời cậu và Lâm Thư ăn tiếp nhé.”

Hắn nhìn đồng hồ: “Vừa nãy có cuộc gọi từ công ty, có việc gấp cần xử lý, tôi phải đi ngay. Cảm ơn cậu mời bữa này.”

Không theo lẽ thường chút nào!

Có lẽ Tào Lỗi thật sự có việc gấp nên cũng không nán lại, nói xong, hắn lịch sự chào rồi vội vã rời đi.

Chốt hạ.

Giờ đây trong phòng chỉ còn lại hai “người xui xẻo” là Hứa Thi Gia và Lâm Thư.

Phục vụ mỉm cười nhìn Hứa Thi Gia: “Anh Hứa, chúc anh dùng bữa ngon miệng, vẫn thanh toán bằng thẻ như thường lệ chứ ạ?”

Bữa ăn này, Tào Lỗi đã cười, phục vụ cũng cười, nhưng nụ cười đều không thuộc về Hứa Thi Gia.

Gương mặt vốn tự tin của anh cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

Lúc này, Hứa Thi Gia lại một lần nữa giống như con lợn bị cuốn trôi trong cơn lũ, tuyệt vọng nhưng đầy mong đợi nhìn về phía Lâm Thư.

Mặc dù anh không nói gì, nhưng ánh mắt đã truyền tải tất cả——

“Cứu tôi với!”

...

Đừng làm màu, làm màu sẽ bị sét đánh, câu này quả thực áp dụng mọi nơi mọi lúc.

Vừa nãy bày trò bao nhiêu, giờ lúng túng bấy nhiêu.

Nhưng chuyện đã đến nước này, Lâm Thư chỉ còn cách cứng rắn đứng ra, cô rút hóa đơn từ tay Hứa Thi Gia, giúp anh giải vây, mỉm cười với phục vụ: “Dù chưa kết hôn, nhưng chồng tôi đã giao hết tiền cho tôi quản, để tôi trả là được.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn con số trên hóa đơn, Lâm Thư vẫn không khỏi choáng váng.

Sao một bữa ăn có thể tiêu hết nhiều tiền thế này!

Hứa Thi Gia đúng là chỉ gọi món đắt, không gọi món rẻ!

Vừa nãy làm màu cho lắm vào!

Lâm Thư tức tối lườm anh một cái, nhưng Hứa Thi Gia dường như đã lường trước, tránh ánh mắt cô, giả vờ nghiêm túc ngắm chậu cây xanh trong phòng.

Phục vụ nghe lời cô nói thì dừng lại, sau đó thu lại hóa đơn: “Cô không cần thanh toán vội, xin chờ một chút.”

Chẳng mấy chốc, người phục vụ dẫn theo bếp trưởng người Pháp bước vào phòng, chỉ vào Lâm Thư nói gì đó, người đàn ông Pháp liền mỉm cười.

Vừa vào cửa, ông ta đã ôm Hứa Thi Gia một cái, rồi bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Pháp với anh.

Chỉ là, so với sự tự nhiên và vui vẻ khi gọi món lúc nãy, lần này dù tiếng Pháp của Hứa Thi Gia vẫn lưu loát và chuẩn mực, nhưng sắc mặt anh lại ngày càng lúng túng và không tự nhiên.

“Họ nói gì vậy?”

Hứa Thi Gia mím môi không nói, ngược lại phục vụ rất nhiệt tình giải thích: “Bếp trưởng và anh Hứa là bạn. Ông ấy nghe nói lần này anh Hứa dẫn vợ sắp cưới đến dùng bữa, nên rất vui mừng, đặc biệt muốn miễn phí cho hai người.”

Miễn phí thì tốt quá! Tuyệt vời biết bao!

Tin tức tốt thế này, Hứa Thi Gia lúng túng cái gì chứ? Không phải nên thông báo ngay cho cô sao!

Chỉ là niềm vui của Lâm Thư chưa kịp lan tỏa, đã nghe phục vụ tiếp tục nói——

“Nói miễn phí cũng không đúng lắm, chỉ là cách thanh toán khác thôi.”

“?”

Người phục vụ cười giải thích: “Bếp trưởng nói, bữa ăn này chỉ cần một nụ hôn để thanh toán. Cô hôn anh Hứa một cái, tình yêu đẹp đẽ giữa hai người đủ để trả cho bữa ăn này rồi.”

“...”

Cùng với lời giải thích của người phục vụ, bếp trưởng người Pháp đứng bên cạnh cũng không ngừng giơ ngón tay cái lên với Lâm Thư và Hứa Thi Gia.

Người phục vụ hào hứng bổ sung: “Bếp trưởng của chúng tôi từng phục vụ rất nhiều người giàu có, cũng làm bạn với họ. Nhiều người trong số họ vì vấn đề tài sản gia đình mà không dám kết hôn. Nhưng anh Hứa không chỉ quyết định kết hôn, mà còn sẵn sàng giao quyền quản lý tài chính gia đình cho vợ tương lai, khiến bếp trưởng của chúng tôi một lần nữa tin tưởng vào tình yêu đích thực.”

Ông người Pháp kia, tốt nhất ông đừng nên tin tưởng tình yêu thì hơn...

Rất nhanh, vì phải phục vụ những khách hàng khác, người phục vụ sau khi chào hỏi liền quay người rời khỏi phòng riêng.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người.

Bên cạnh vị bếp trưởng người Pháp với ánh mắt đầy cảm xúc, Hứa Thi Gia đứng đó, vẻ mặt không chút biểu cảm. Anh nhìn Lâm Thư, dựa vào việc bếp trưởng người Pháp không hiểu tiếng Trung, nói một cách dứt khoát, không chút do dự:

“Cô trực tiếp trả đi.”

Hứa Thi Gia nếu chủ động để được miễn phí mà muốn Lâm Thư hôn anh, chắc chắn cô sẽ mắng anh. Nhưng giờ Hứa Thi Gia lại bảo cô đừng hôn, mà trực tiếp trả tiền, khiến Lâm Thư cũng thấy không vui.

Chuyện này làm cô nhớ lại lần trước khi đi công tác ở phòng thông nhau, Hứa Thi Gia lúc đó đề phòng cô như thế nào.

Được rồi, chắc anh ta lại nghĩ để cô hôn mình một cái là thiệt thòi cho anh đây mà.

Cô liếc Hứa Thi Gia: “Ồ, anh ngại chuyện đó đến vậy sao?”

“Tôi?” Hứa Thi Gia tránh ánh mắt, giọng điệu hơi mất tự nhiên, nhưng câu trả lời lại bất ngờ rất đúng mực: “Tôi không ngại.”

“Được miễn phí, tôi làm sao mà ngại được.” Anh liếc nhìn Lâm Thư, “Tôi chỉ lo cô sẽ ngại thôi.”

“Vậy nên, dù hiện tại tôi rất khó khăn, không chỉ không có tiền mà còn nợ cô rất nhiều, chi tiêu hàng ngày đều phải tiết kiệm, mỗi ngày đều phải vượt qua dị ứng để đi tàu điện ngầm đi làm, chăm chỉ tăng ca chỉ vì vài đồng tiền tăng ca, mua sắm mà không có khuyến mãi giảm giá thì tuyệt đối không mua…”

Biểu cảm của Hứa Thi Gia đầy vẻ u sầu: “Nhưng cô cứ trực tiếp trả tiền đi, coi như tôi vay của cô, sau này kiếm được tiền tôi sẽ…”

Hai vạn tệ! Chỉ cần hôn một cái là không phải trả cho người Pháp! Ở đâu ra chuyện tốt thế này chứ?!

Hơn nữa, tính ra thì đây chẳng phải là một cách gián tiếp “yêu nước” sao? Ăn chực cơm tư bản Pháp?

Lâm Thư bước tới bên cạnh Hứa Thi Gia, dùng ánh mắt ám hiệu cho anh.

Đừng làm bộ làm tịch nữa!

Không ngờ Hứa Thi Gia làm như không hiểu ám hiệu của cô, cứ thản nhiên đứng yên, chờ cô trả tiền.

Lâm Thư đợi mãi sốt ruột, liền đưa tay túm lấy cà vạt của Hứa Thi Gia, kéo anh cúi xuống. Hứa Thi Gia có vẻ ngơ ngác và bất ngờ, chỉ vô thức cúi người.

Lâm Thư nhón chân lên, nhanh chóng hôn lên má anh một cái.

Một quyết định bốc đồng chỉ cần vài phút, một hành động bốc đồng chỉ cần vài giây.

Nhưng hậu quả của sự bốc đồng lại có thể kéo dài rất lâu.

Cô vừa hôn Hứa Thi Gia như thế, mà anh, một người đàn ông vừa hay xấu hổ lại vừa kiêu ngạo, rất có thể sẽ lại cảm xúc thất thường cả nửa ngày.

Nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn với dự đoán của Lâm Thư. Hứa Thi Gia không có phản ứng gì đặc biệt, trông anh cực kỳ điềm tĩnh, như thể đã đoán trước hành động của cô, nên sau khi chuyện xảy ra anh vẫn giữ vẻ bình thản, còn hơn cả cô.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thư là thở phào nhẹ nhõm.

Bình tĩnh nghĩ lại, vừa rồi cô đúng là đã hơi bốc đồng.

Dù sao cô cũng là cấp trên của Hứa Thi Gia, cho dù anh ngầm đồng ý, lỡ đâu sau này anh cảm thấy bị thiệt thòi mà đến tìm cô tính sổ thì làm sao?

May mà chỉ là một nụ hôn lên má, ở nước ngoài thậm chí còn chỉ được coi là một kiểu chào hỏi thân mật hàng ngày, mà rõ ràng Hứa Thi Gia cũng chẳng coi trọng chuyện đó.

Và may mắn hơn nữa là chỉ với một nụ hôn lên má đã giải quyết được chuyện miễn phí, vị bếp trưởng lại líu ríu nói thêm một tràng tiếng Pháp mà Lâm Thư không hiểu, nhưng không hề bắt cô và Hứa Thi Gia trả tiền. Thay vào đó, ông ta nhét vào tay cô hai tấm vé.

“Ông ấy nói đây là vé xem phim do bạn ông ấy sản xuất, đang được chiếu. Bạn ông ấy tặng cho ông ấy vài vé, vừa hay còn hai vé, gặp được chúng ta là duyên, nên tặng chúng ta đi xem.”

Hứa Thi Gia vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi dịch lại, như thể chuyện Lâm Thư nhón chân hôn anh lúc nãy chưa từng xảy ra. Anh cứ thế gạt đoạn ký ức đó ra khỏi đầu.

Ban đầu, Lâm Thư còn định cảnh báo anh rằng hành động lúc nãy của cô chỉ là bất đắc dĩ, hy vọng anh đừng suy nghĩ lung tung. Nhưng kết quả, Hứa Thi Gia còn tỉnh táo hơn cả cô.

Điều này khiến Lâm Thư chẳng biết nói gì.

Như vậy cũng tốt, khỏi cần cô giải thích, tránh để mối quan hệ cấp trên - cấp dưới bị vượt quá giới hạn.

Phản ứng của Hứa Thi Gia vừa chín chắn vừa tiết kiệm lời.

Quá tốt.

Cuối cùng thì Hứa Thi Gia đã trưởng thành rồi.

Lâm Thư cũng hoàn toàn thả lỏng, cô nhìn tấm vé trong tay, phát hiện đó là một bộ phim tình cảm kinh phí thấp nhưng được đánh giá khá tốt.

Hứa Thi Gia cũng ghé lại xem một chút, ngay lập tức tỏ vẻ không hứng thú: “Phim à, loại phim tình cảm này thì có gì đáng xem.”

Anh không hứng thú, nhưng Lâm Thư lại có. Tối nay cô chẳng có kế hoạch gì khác, chi bằng đi xem phim, coi như giải trí.

Mưa đã tạnh.

Lâm Thư đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, không khí mang theo mùi cỏ ướt. Cô đi về phía rạp chiếu phim, còn Hứa Thi Gia chậm rãi đi theo sau, dáng vẻ thảnh thơi, nét mặt bình thản.

“anh đi theo tôi làm gì? Về nhà đi, tôi đi xem phim.”

Hứa Thi Gia dừng bước, nhìn chằm chằm Lâm Thư: “Vé có hai tấm.”

Vẫn cái giọng điệu khó chịu như mọi khi: “Vé cũng có một phần của tôi, tôi cũng phải đi xem. Cô dựa vào đâu mà đuổi tôi, không cho tôi xem?”

Lâm Thư: “…”

Người vừa nói phim tình cảm chán ngắt không phải là anh sao?

Giờ thì trở mặt nhanh thế?

“Đi thì đi.”

Lâm Thư có chút không vui, cô mặt lạnh mím môi, bước thẳng vào rạp chiếu phim nhỏ bên cạnh nhà hàng, mặc kệ Hứa Thi Gia, tự mình đổi vé rồi ngồi vào chỗ.

Chẳng mấy chốc, chỗ bên cạnh cô cũng có người ngồi xuống.

Là Hứa Thi Gia.

Đôi chân anh quả thực dài đến mức gây khó chịu, mà khoảng cách giữa hai hàng ghế chật hẹp trong rạp chiếu phim cũ kỹ này khiến đôi chân anh như chẳng có chỗ để.

Vì rạp chiếu phim đã cũ, trong phòng chiếu chỉ lác đác vài người ngồi.

“anh ngồi cạnh tôi làm gì?”

Hứa Thi Gia nhìn vào số ghế trên vé: “Nhưng chỗ đổi vé của tôi lại ngay đây.”

Lâm Thư nhìn anh mà phát bực: “Ở đây còn trống nhiều lắm, anh ngồi chỗ khác cũng được. Tôi là sếp của anh, nghe tôi.”

“Tôi không muốn.” Hứa Thi Gia kiên quyết, “Tôi cứ muốn ngồi đây.”

Anh nhìn thẳng vào mặt Lâm Thư, giọng điệu chậm rãi: “Bây giờ đã tan làm rồi, ở đây không có sếp.”

Được được được!

Lâm Thư lườm Hứa Thi Gia một cái.

May là bộ phim nhanh chóng bắt đầu.

Dù là một bộ phim tình cảm kinh phí thấp, câu chuyện cũng rất bình thường, nhưng nhờ đạo diễn quay rất tinh tế, ngôn ngữ điện ảnh vừa nghệ thuật vừa đẹp đẽ. Nam chính mắc chứng bệnh ALS, nhưng nữ chính là thanh mai trúc mã vẫn không rời bỏ anh. Mối tình này dù biết trước kết cục không thể trọn vẹn, nhưng niềm hạnh phúc chứa đựng những dấu hiệu bi thương lại càng khiến người xem xúc động bởi sự hòa hợp của họ.