Năm phút sau, Hứa Thi Gia trông như bà Lưu lần đầu bước vào Đại Quan Viên, bị dòng người khủng khiếp trong tàu điện ngầm làm cho hoảng sợ.

“Dưới lòng đất sao lại rộng thế này?

“Sao người đông thế này, cảm giác không khí không lưu thông, chất lượng không khí quá kém, nhiều người còn không đeo khẩu trang, vi khuẩn và virus chắc chắn vượt ngưỡng…

“Tuyến đường sao lắm thế này… Tuyến màu đỏ là tuyến số 1 hay tuyến số 2 đây?



Hứa Thi Gia như một lao động nhập cư lần đầu lên thành phố, hoàn toàn choáng ngợp trước sự phức tạp của hệ thống tàu điện. anh mím môi, bước nhanh bám sát theo Lâm Thư, sợ rằng sẽ bị dòng người cuốn đi, lạc mất cô.

Lâm Thư và Hứa Thi Gia cùng về trên một chuyến tàu điện. Họ vừa khéo xuống trạm đúng lúc tàu sắp tới.

Lâm Thư giục: “Nhanh lên, tàu sắp đến rồi.

Thế nhưng, sau khoảnh khắc ngỡ ngàng ban đầu, Hứa Thi Gia dần thích nghi với môi trường. anh không còn vẻ lúng túng nữa, thậm chí lại thể hiện phong thái tự tại hơn mức cần thiết.

Mặc dù đứng giữa trạm tàu đông đúc và hỗn loạn, Hứa Thi Gia vẫn đút tay vào túi, chậm rãi bước đi, trông như một người mẫu đang sải bước trên sàn diễn. Phong thái ung dung, khác biệt hoàn toàn với những người xung quanh, khiến anh trở nên nổi bật lạ thường.

“Nhìn đi, trải nghiệm cuộc sống là cần thiết đấy chứ. Trước giờ tôi chưa đi tàu điện, nhưng khả năng thích nghi của tôi rất tốt. Đi tàu điện thôi mà, có gì ghê gớm đâu.

Hứa Thi Gia lấy lại tự tin: “Dù người đông thật, nhưng cũng không kinh khủng như cô nói. Tôi chỉ hơi không quen lúc đầu.

anh liếc nhìn đám đông vội vã chạy theo tàu, nhẹ nhàng phán: “Thực ra không cần phải cuống lên như thế. Ai nấy đều quá lo lắng. Cuộc đời cần thư thái một chút. Bỏ lỡ chuyến này thì còn chuyến khác, tôi tuyệt đối không chạy như vậy chỉ vì tàu…

Đáng tiếc, chữ “điện trong câu nói của anh còn chưa thốt ra, loa thông báo trên sân ga đã vang lên, nhắc nhở rằng cửa tàu sắp đóng.

Ngay lập tức, dòng người đang đi bộ phía sau anh bỗng ào ạt chạy như ong vỡ tổ. Hứa Thi Gia chưa kịp giữ được phong thái ung dung thì đã bị đám đông xô đẩy lảo đảo, suýt ngã.

Những người vội vã chạy vây kín lấy anh, đẩy anh lao về phía trước. anh không thể dừng lại, cũng không thể chống cự. Khi nhận ra thì đã bị nhồi nhét như cá mòi trong lon, xung quanh toàn là đầu người chen chúc.

Lâm Thư, vốn quen với cảnh chen chúc trên tàu điện, lại thấy chẳng có gì lạ. Nhưng với Hứa Thi Gia, đây là cơn ác mộng.

Vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trên gương mặt anh hoàn toàn biến mất. Ánh mắt hoảng loạn, tìm kiếm Lâm Thư cầu cứu, giống như một con lợn giữa dòng lũ đang chờ lính cứu hỏa đến giải cứu. Khuôn mặt hoàn mỹ ấy kết hợp với vẻ mơ hồ ngây ngô, tạo nên một nét đẹp ngờ nghệch khó tả.

Bên cạnh anh, một người công nhân đang đứng sát, chiếc áo lao động đầy dầu máy đã quẹt vào bộ vest đắt tiền của anh. Phía còn lại, một ông chú béo với chiếc bụng phệ đang đẩy sát vào hông anh. Đằng sau là một cô thím ăn mặc sang trọng, xịt nước hoa nồng nặc. Mùi nước hoa trộn lẫn với mùi mồ hôi, thức ăn, tạo thành một hỗn hợp mùi vị khó ngửi đến mức giết chết khứu giác.

Chỉ mới khoe khoang vài phút trước rằng mình đã quen với tàu điện, giờ đây gương mặt Hứa Thi Gia đầy tuyệt vọng và bàng hoàng. anh cố nhịn thở để tránh mùi hôi, mặt đỏ bừng vì thiếu không khí, biểu cảm như sắp ngất đến nơi.

anh muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng mỗi khi cử động, ngay lập tức bị chỉ trích:

“Chàng trai trẻ, có thể bớt chen lấn một chút không?

Đôi chân dài vốn là niềm tự hào của anh giờ lại bị phàn nàn:

“Đúng rồi, anh cao lớn thế này đã chiếm nhiều chỗ rồi. Xem cái chân anh kìa, giơ ra thế suýt nữa làm tôi ngã!

“Người như anh phải mua hai vé thì mới đáng!



Hứa Thi Gia không nhịn nổi nữa: “Là các người chen tôi trước! Tôi còn cảm giác ai đó chạm vào mông tôi! Với lại mùi nước hoa của cô làm tôi sắp dị ứng rồi!

Nhưng lời phản kháng chỉ khiến cô thím trung niên càng bùng nổ:

“Đẹp mã mà ăn nói thế à? Lần đầu đi tàu điện hay sao?

Thím mắng không ngừng: “Chen lấn tàu điện là bình thường, sao lại biến thành sờ mông? Hơn nữa, một gã đàn ông, cái mông đáng giá bao nhiêu? Nếu đáng tiền thì đã không chen tàu điện rồi!

“Thấy chỗ này chật chội thì gọi xe mà đi!

“Còn mùi nước hoa của tôi là hàng hiệu đấy, cho anh ngửi không phải là hời quá rồi à?

“anh muốn gây sự à? Hay định bắt chuyện tôi? Tôi có chồng rồi, không đến lượt anh đâu!



Rõ ràng, vẻ ngoài điển trai, sự quyền lực, phong thái lịch lãm và vóc dáng cao ráo của Hứa Thi Gia đều trở nên vô dụng trên toa tàu này.

Mọi nguyên tắc anh từng biết đều sụp đổ khi gặp cảnh chen chúc tàu điện.

Khi xuống tàu ở trạm trung chuyển sau mười phút, anh trông như vừa thoát khỏi cõi chết.

Tệ hơn nữa, anh thực sự bị dị ứng.

Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vì kích ứng chảy ra không ngừng. Bộ vest thẳng thớm giờ nhăn nhúm, mất hết vẻ sang trọng. Mái tóc chải chuốt trở nên bù xù. Ngoài gương mặt đẹp đến nổi bật, anh không khác gì những người đi làm mệt mỏi, kiệt sức khác.

Lâm Thư nhìn anh từ trên cao, bình thản hỏi: “Còn muốn đi nữa không?

“Không đi nữa, không đi nữa. Hứa Thi Gia, mắt đỏ mũi đỏ, dị ứng làm anh trông như muốn khóc. Sự yếu đuối ấy kết hợp với gương mặt tinh xảo, khiến anh trở nên vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nhưng dù là lúc này, anh vẫn cố gắng tìm cách giữ thể diện: “Tôi nghĩ kỹ rồi, luật sư và khách hàng cần giữ khoảng cách nhất định, không cần phải gần gũi quá với mọi người. Một luật sư thành công phải giữ được sự bí ẩn, quá gần gũi sẽ khó mà đòi giá cao…

Đến nước này, Lâm Thư không thể làm ngơ mà bỏ mặc Hứa Thi Gia đang bị dị ứng.



Cuối cùng, cô dẫn anh đi mua thuốc chống dị ứng, đảm bảo anh uống thuốc xong phản ứng dị ứng mới thuyên giảm, rồi giúp anh gọi xe đưa về nhà.

Hứa Thi Gia rõ ràng bị đả kích nặng nề, ngồi trên xe không nói lời nào, cúi đầu ủ rũ, ánh mắt không còn chút ngạo mạn, mà thay vào đó là nét u sầu.

Có chút đáng thương.

Nhưng cũng thật buồn cười.

Lâm Thư thầm chúc anh sớm chấp nhận thực tế tàn khốc, rồi cố gắng làm việc chăm chỉ để một ngày nào đó vươn lên đứng đầu.

**

Hứa Thi Gia quả thật rất suy sụp, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ quá đột ngột, nhưng lần này gia đình anh dường như thật sự nghiêm túc.

Sau khi bố anh thông báo dừng chi trả quỹ tín thác của anh, Hứa Thi Gia vô cùng tức giận, tuyên bố sẽ tự mình làm nên tất cả. Thế nhưng, vừa mới ngày thứ hai bắt đầu tự lực cánh sinh, anh đã cảm nhận được sự phũ phàng và khắc nghiệt của cuộc sống.

May mắn thay, một ngày hỗn loạn cũng sắp kết thúc, anh sắp về đến nhà.

Nhìn taxi tiến vào khu phố quen thuộc, anh nhìn thấy cổng khu dân cư.

Anh từ biệt Lâm Thư, xuống xe, và nhìn thấy trước cổng có vài người đang đứng, dường như đang đợi mình.

Quả nhiên, vừa bước xuống xe, một người liền tiến tới.

Hứa Thi Gia cảm thấy lòng có chút dễ chịu hơn.

Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa khu dân cư cao cấp và khu dân cư bình thường. Đây chính là dịch vụ khác biệt, là ý nghĩa của việc sống trong một khu nhà sang trọng. Dịch vụ tốt khiến mọi thứ trở nên ấm áp, dễ chịu…

Home, Sweet Home.

Hứa Thi Gia hiếm hoi cảm thấy chút cảm động trong lòng, chỉ nghe thấy người tiến lại gần hồ hởi nói:

“Anh Hứa! Tôi mong anh mãi mới thấy anh về!

Hứa Thi Gia bình thường ra ngoài đều lái siêu xe, rất ít khi đi taxi rồi bước bộ vào khu dân cư, nên đây là lần đầu tiên anh nhận được kiểu tiếp đãi này.

Khu dân cư này cũng đông cư dân, vậy mà người ta vẫn nhận ra anh, chứng tỏ khí chất anh thật sự độc đáo, dù ở đâu cũng nổi bật. Sự nhiệt tình chào đón như vậy cho thấy nhân viên bảo vệ này có con mắt tinh tường, và dù anh khiêm tốn, vẫn không giấu được khí chất vượt trội…

Chỉ tiếc rằng, niềm tự hào của anh chưa kịp lan tỏa hết thì đã nghe người kia nói tiếp:

“Anh Hứa! Tôi chờ anh mãi khổ quá! Gọi anh không được, giờ cả khu chỉ còn mỗi anh chưa đóng phí dịch vụ đấy!



Ban đầu, gương mặt của người kia khuất trong bóng tối, Hứa Thi Gia không nhìn rõ. Bây giờ người đó bước ra, ánh đèn đường chiếu lên, cuối cùng anh cũng nhận ra.

Không phải bảo vệ, mà là quản lý dịch vụ tiểu khu, Tiểu Lưu.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Hứa Thi Gia trải nghiệm cảm giác da đầu tê dại.

Anh không nên xuống xe ở đây.

Cái dịch vụ quái quỷ gì thế? Chỉ là phí dịch vụ chưa kịp đóng thôi mà? Đáng phải làm vậy sao?

Hứa Thi Gia quyết định thu hồi lời khen ngợi vừa nghĩ trong đầu, khu này, không ổn!

Tiểu Lưu rõ ràng đã đứng chờ anh trong gió lạnh khá lâu: “Nhìn thấy xe của anh trong gara, tôi đoán anh có thể đi taxi ra ngoài. Hóa ra đúng thật! Anh Hứa quý nhân hay quên, chắc dạo này bận lắm nên quên mất chuyện đóng phí dịch vụ.

Tiểu Lưu bắt đầu than thở: “Anh Hứa, không giấu gì anh, tôi mới nhận việc, tỷ lệ thu phí đúng hạn là một trong những tiêu chí đánh giá thành tích của tôi. Nếu không thu kịp, tôi bị trừ lương mất.

“Quan trọng nhất là, tiền phí mọi người đều đã đóng rồi, chỉ còn anh nữa thôi. Chỉ cần anh đóng, lương tôi cũng được giữ nguyên. Tiểu Lưu chân thành nói, “Vậy nên anh Hứa, hôm nay anh có thể đóng phí dịch vụ được không? Nếu không, tôi sau này phải ngày ngày đứng cổng đợi anh, cả hai chúng ta đều không tiện!

“…

Hứa Thi Gia cũng muốn đóng phí dịch vụ lắm.

Nhưng…

Anh không có tiền.

Lần đầu tiên trong từ điển cuộc đời của Hứa Thi Gia xuất hiện hai chữ “không tiền.

Nhưng anh không thể nói ra được.

Thật quá mất mặt!

Thế nên, Hứa Thi Gia hắng giọng, làm ra vẻ điềm tĩnh nói: “Hôm nay hơi muộn rồi, tôi còn chút việc bận, để mai nhé…

Tiểu Lưu, thường xuyên tiếp xúc với giới nhà giàu trong khu, lâu dần cũng có chút thái độ tự cao, mang theo thói ức hiếp kẻ yếu.

Nghe thấy lời này, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu đầy mỉa mai: “Anh ở nhà đắt tiền thế này, giàu có như vậy, chẳng lẽ cố tình làm khó người nhỏ bé như tôi, không chịu đóng phí?

“Hơn nữa, nếu anh chậm đóng phí dịch vụ, các dịch vụ của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, chẳng hạn thẻ ra vào sẽ bị khóa. Thẻ ra vào không dùng được, đội bảo vệ chúng tôi rất có trách nhiệm, nếu không xác nhận được anh là cư dân, chắc chắn không cho anh vào khu. Còn nếu anh vẫn không đóng, có thể bị cắt nước cắt điện…



Hứa Thi Gia chưa bao giờ bị đối xử như thế này trong đời.

Anh tức đến mức muốn nổ tung.

Dám nói với anh như vậy!

Dám đe dọa và chế nhạo anh!

“Tôi bận bịu cả ngày, làm gì có thời gian đóng phí dịch vụ ngay lập tức? Chỉ là chậm đóng phí thôi mà, có đáng phải làm ầm lên như vậy không? Với lại, bây giờ mới đầu năm, các anh đã thu phí nửa cuối năm, điều này vốn không hợp lý.

Hứa Thi Gia lạnh lùng nói: “Hơn nữa, tôi nhớ rõ hợp đồng dịch vụ ghi rõ phí phải được đóng theo quý.

“Còn chuyện các anh dọa cắt nước cắt điện nếu tôi không đóng phí nửa cuối năm, đó càng là hành vi trái pháp luật. Chỉ cần tôi đóng đủ tiền nước điện, các anh không có quyền cắt. Nếu dám cắt, tôi sẽ kiện ngay!

Tiểu Lưu rõ ràng là loại người bắt nạt kẻ yếu, khi thấy Hứa Thi Gia phản ứng mạnh, hắn lập tức dịu giọng: “Ôi anh Hứa, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài. Tôi cũng bị quản lý ép, những lời vừa nãy là quy trình bắt buộc thôi.

“Hợp đồng quy định thế nào tôi không rõ, nhưng quản lý giao nhiệm vụ cho tôi là tối nay phải thu đủ. Nếu được, anh coi như giúp tôi đi? Anh cứ về nhà, mã QR thanh toán tôi sẽ gửi cho anh sau. Nếu anh cần quẹt thẻ, tôi mang máy POS đến tận nơi.