Hứa Thi Gia nhìn chằm chằm vào dòng chữ to trên bìa sách mà sững sờ. Không ngờ, Lâm Thư lại có sở thích như vậy? Cô thích nuôi lợn? Hay đơn giản là thích lợn? Hệ thống công ty Tín Hợp có vẻ chưa đầu tư vào ngành chăn nuôi, chẳng lẽ cô muốn thuyết phục bố và anh trai mình đầu tư vào lĩnh vực này sao… Khi dòng suy nghĩ của Hứa Thi Gia đang bay xa, thì tin nhắn thoại mới của Thiết Ngưu lại vang lên— “Thực ra, trong lòng tôi rất kính trọng par Lâm, không chỉ không có chút ưu ái nào với Hứa Thi Gia, mà đến cả buổi trưa hôm nay, tổng giám đốc Vương Diên Niên của Tín Hợp cũng đích thân đến tìm par Lâm, chắc là để bàn công việc gì đó, mà cô ấy vẫn ưu tiên ăn trưa với bố tôi trước. Các ông nghĩ xem, đây là tinh thần công bằng thế nào chứ! Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng par Lâm đặc biệt chú trọng tinh thần hợp đồng, đã hẹn với bố tôi trước, dù là Vương Diên Niên đích thân đến, cô ấy cũng không lay chuyển! Điều đó khiến tôi cảm nhận được sự tôn trọng cực lớn! Sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt dưới quyền par Lâm! bố của mình sao tự nhiên lại đi tìm Lâm Thư? Là vì chuyện mình bị thương mà đến hỏi tội sao? Hay là... Khoan đã! Vẻ thản nhiên ban nãy của Hứa Thi Gia biến mất, anh bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Hình ảnh và tin tức về Vương Diên Niên của Tín Hợp từng được công khai trên báo chí, mà trước đây Lâm Thư lại từng nhầm tưởng Thiết Ngưu mới là con trai út của ông ta. Giờ cô đã gặp bố của Thiết Ngưu, lại còn bị chính bố mình tìm đến, vậy chẳng phải... Câu trả lời đã quá rõ ràng. Lâm Thư chắc chắn đã biết anh mới là con trai út của tổng giám đốc Tín Hợp. Cho nên... Không lạ gì khi sáng nay cô vừa mắng anh thậm tệ, còn dọa sẽ thay thế anh bằng một nhân viên ngoan ngoãn, nghe lời khác, mà đến chiều lại xách hoa quả, hoa tươi đến tận nhà thăm hỏi, nói ra bao nhiêu lời an ủi ngọt ngào. Hứa Thi Gia mím môi, niềm vui vừa rồi bỗng chốc tan biến, đôi mày không còn nhướn lên nổi, cứ như vừa bị một gậy giáng thẳng vào đầu. Chỗ nào là vì thực sự coi trọng năng lực hay cho rằng mình đặc biệt chứ, việc Lâm Thư nhận sai và nhượng bộ, hóa ra chỉ vì mình là “tiểu thái tử” của Tín Hợp. Không lạ gì khi thái độ sáng và chiều khác biệt như vậy, là sức hút từ nhân cách của mình sao? Không phải. Là sức mạnh từ đống tiền đằng sau mình. Hứa Thi Gia lớn đến từng này tuổi, số người vì gia thế của anh mà ưu ái và tâng bốc nhiều không kể xiết. So với những người đó, hành động của Lâm Thư chẳng hề nổi bật, cũng chẳng phải thái quá, chỉ là một thành viên bình thường trong số họ. Lẽ ra anh nên bình thản chấp nhận, như bao lần trước đây. Nhưng đến lúc này, anh mới nhận ra mình không thể nào chịu đựng được. Người khác có thể như vậy, nhưng Lâm Thư thì không. So với việc Lâm Thư vì biết anh là con trai út của tổng giám đốc Tín Hợp mà đối xử dịu dàng dễ chịu, Hứa Thi Gia thậm chí còn muốn cô cứ nghiêm khắc, khắt khe với anh như trước đây, khi cô không hề biết gì. Chỉ riêng Lâm Thư không được phép biến thành một kẻ thực dụng hời hợt, xuôi theo dòng đời. Ban đầu, anh còn vui vẻ đi cắt trái cây, nhưng giờ đây, tâm trạng tốt đẹp của anh đã hoàn toàn biến mất. Lâm Thư, người phụ nữ này, còn chút chân thành nào không? Tất cả đều là chiêu trò! Đúng là “bậc thầy lừa gạt cảm xúc”! Lâm Thư ngồi đợi trong phòng khách, chờ Hứa Thi Gia mang trái cây ra. Nhưng chờ mãi, cuối cùng khi anh từ bếp bước ra, tay lại không cầm theo gì cả. Rõ ràng lúc vào bếp, anh còn mang vẻ mặt tươi cười, vậy mà lúc này, cả khuôn mặt đều đen kịt. “Sao thế? Anh thấy không khỏe ở đâu à? Nhưng không biết vì lý do gì, sự quan tâm của Lâm Thư không những không khiến Hứa Thi Gia dịu đi, mà ngược lại, mặt anh càng khó coi hơn, thậm chí còn trừng cô một cái đầy giận dữ. ? Lâm Thư ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ nghe thấy Hứa Thi Gia mở miệng với vẻ miễn cưỡng: “Nhà tôi đúng lúc dao gọt vỏ bị hỏng, tôi không biết dùng dao để gọt táo. Vậy là vào bếp lâu như thế mà không mang được trái cây ra, chỉ vì lý do này? Vì vậy mà mặt anh trở nên khó coi đến thế? “Anh có thể cắt loại trái cây khác mà, trong giỏ tôi mang có rất nhiều loại… Nhưng Lâm Thư chưa kịp nói hết câu, Hứa Thi Gia đã cắt ngang với giọng điệu châm chọc: “Tôi chỉ thích ăn táo, chỉ muốn ăn táo thôi. Chỉ là ăn táo thôi mà? Không ăn được táo thì đáng để khó chịu vậy sao? Đúng là trẻ con quá... Nhưng nghĩ đến chuyện anh bị thương vì mình, Lâm Thư thở dài, đành bước vào bếp lấy dao. “Vậy để tôi gọt cho. Chỉ mất một lúc, cô đã nhanh chóng gọt hai quả táo, còn khéo léo tạo hình tai thỏ dễ thương, cắm thêm tăm rồi đẩy đĩa đến trước mặt anh. Nhưng ngay cả khi Lâm Thư đã phục vụ chu đáo như thế, biểu cảm của Hứa Thi Gia lại càng tệ hơn. Anh nhìn chằm chằm vào đĩa táo tai thỏ đáng yêu, gần như nghiến răng nói: “Sao? Giờ sếp cũng phải gọt táo cho cấp dưới à? Cô cũng làm thế với người khác sao? “Đương nhiên là không rồi. Người khác đâu có thay cô chịu thương tích, cũng không có căn bệnh rối loạn đông máu như anh mà vẫn xả thân cứu người. Lâm Thư không phải người tốt bụng đến mức đi gọt táo cho tất cả mọi người. Sự khéo léo trong giao tiếp của Lâm Thư đã được rèn luyện qua nhiều năm, gần như theo bản năng, cô tận dụng ngay cơ hội để nói: “Anh trong đội là đặc biệt, là người tôi coi trọng nhất. Những lúc quan trọng, anh còn xả thân vì người khác, gọt cho anh quả táo chẳng là gì cả. Đã là sếp, thỉnh thoảng quan tâm cấp dưới cũng là chuyện bình thường. “Thế sao cô không quan tâm Thiết Ngưu và Lưu Húc Huy? Hả? Lâm Thư hơi khó hiểu. Người bình thường được sếp đặc biệt coi trọng lẽ ra phải vui chứ? Theo kinh nghiệm của cô, Hứa Thi Gia vốn rất thích kiểu “anh là người đặc biệt nhất” này mà. Rõ ràng trước khi vào bếp, cách này vẫn còn hiệu quả, sao đột nhiên lại không ăn thua nữa? Thậm chí giọng điệu của anh càng nói càng mang tính khiêu khích. Chẳng lẽ đàn ông cũng có lúc tâm trạng thay đổi theo chu kỳ? Không hiểu đầu đuôi, Lâm Thư nhìn đồng hồ: “Chiều nay tôi còn hẹn gặp khách hàng, chắc tôi phải về văn phòng trước. Anh nghỉ ngơi cho tốt, nếu mai đến làm được thì mai gặp. Nhưng Hứa Thi Gia lại cứng đầu nói: “Mai tôi chưa chắc đã đến. Lâm Thư khựng lại: “Anh lại thấy khó chịu ở đâu à? “Không. Anh liếc cô một cái, “Làm sao mà khó chịu được? Sếp đích thân gọt táo cho tôi mà. Tôi rất thoải mái, cực kỳ thoải mái. “Chỉ là không chắc mai tôi có dậy nổi thôi. Chắc là anh còn cần thêm thời gian để hồi phục, nhưng không muốn nói thật nên mới bịa đại một lý do khiến cô hiểu lầm. Thế nên, Lâm Thư nhẹ nhàng khuyên: “Thực ra, sức khỏe tốt mới có thể tập trung vào công việc hơn. Anh cứ nghỉ thêm một ngày, nghỉ ngơi tốt rồi ngày kia hẵng đi làm, chỉ cần làm quy trình trên OA trước là được. Cô mỉm cười với anh: “Vậy tôi đi trước đây, anh nhớ nghỉ ngơi nhé. Vương Diệc Chu vừa đi công tác về, nghe tin Hứa Thi Gia bị thương, anh lập tức gọi điện hỏi thăm ngay sau khi xuống máy bay. Tuy nhiên, còn chưa kịp hỏi thăm vết thương của Hứa Thi Gia, em trai anh đã nhanh chóng cướp lời: “Anh à, anh có biết không? Cô ta vừa biết em là ai, thái độ liền trở nên khách sáo, dịu dàng hết mực, em thấy chỉ thiếu mỗi việc mềm mại như nước thôi! Em thấy cô ta không làm luật sư thì có thể đi ứng tuyển diễn viên kịch Tứ Xuyên, chuyên vai biến mặt đấy!” “Trước đây không biết em là ai, ngày nào cũng bắt em tăng ca, pua* em, giao cho em làm đống nhiệm vụ không bao giờ xong. Còn bây giờ thì sao? Bây giờ thì cái gì cũng chiều ý! Vừa nãy em nói ngày mai có thể không đi làm, cô ta còn nhịn được! Còn dặn em nghỉ ngơi cho tốt!” Vương Diệc Chu đang bị lệch múi giờ, anh xoa xoa thái dương, có chút khó hiểu: “Đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Trước đây chẳng phải cậu than cô ta quá nghiêm khắc à? Giờ cô ta thông cảm và quan tâm em hơn, chẳng phải tốt hơn sao?” “Tốt cái gì mà tốt! Cô ta không có nguyên tắc à? Chẳng lẽ vì em có thân phận khác mà mọi chuyện đều bỏ qua hết sao? Không nói đạo lý gì nữa à?” Ở đầu dây bên kia, Hứa Thi Gia nghiến răng nghiến lợi, “Người phụ nữ này sao lại thực dụng như thế! Đáng lẽ không nên để cô ta biết em là ai!” Nhắc đến chuyện này, Vương Diệc Chu không đồng tình: “Là cậu giấu thân phận trước, dẫn đến hiểu lầm từ phía cô ấy, thậm chí tôi cũng giúp cậu che giấu. Việc đó vốn không đúng đắn gì. Hứa Thi Gia, cậu phải trưởng thành hơn, sống trên đời, ai cũng tuân theo những quy tắc xã hội như nhau. Việc người khác thay đổi thái độ với cậu khi biết cậu có thân phận khác là chuyện rất bình thường, gần như không ai thoát khỏi thực tế đó.” “Trước đây cậu làm ở Thiên Hạo, các cộng sự và đồng nghiệp chẳng phải đều không chấp nhặt việc cậu đi muộn về sớm sao? Khi đó cũng không thấy cậu bất mãn, sao riêng với Lâm Thư lại nghiêm khắc thế?” Nhắc đến Lâm Thư, hình ảnh gương mặt xinh đẹp nhưng cá tính của cô lại hiện lên trong đầu Vương Diệc Chu: “Ban đầu cậu nói muốn tôi giúp giấu thân phận, lý do là sợ cô ta biết rồi sẽ nhào vào cậu . Giờ cô ta biết thân phận cậu rồi, có nhào vào cậu không? tôi thấy không hề. Cô ấy đâu phải loại người như vậy.” “Lúc trước cậu đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Vương Diệc Chu vốn khá có thiện cảm với Lâm Thư, nhưng nghĩ ngợi một chút, anh lại nói: “Có điều, nếu cậu thật sự không ưa cô ấy đến vậy, cứ làm việc chung thế này cũng chẳng tốt cho cả hai. Hay để tôi sắp xếp đổi người hướng dẫn cho cậu nhé?” Kết quả là câu này vừa dứt, Hứa Thi Gia lập tức phản ứng dữ dội: “Không! Không đổi!” “em không đổi đâu.” Giọng của Hứa Thi Gia đầy vẻ lạnh lùng, “Cô ta lúc nào cũng nói đối xử tốt với em vì xem trọng em, còn nói em là người được ưu ái nhất trong đội. Thực ra chẳng qua là vì biết thân phận của em thôi. Vậy mà còn tỏ vẻ đạo mạo.” “Em sẽ không nghỉ, ngày mai em sẽ đi làm! Em muốn ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô ta!” “Em muốn xem thử cái gọi là 'ưu ái' đó có thể đến mức nào. Có phải vì em là con trai út của tổng giám đốc Tín Hợp mà chuyện gì cô ta cũng chịu đựng được không?” Vương Diệc Chu cảm thấy em trai mình hơi bị “nhập ma” rồi. Chẳng phải chỉ là một công việc thôi sao? Thái độ của cậu ta bây giờ y như thể đang vì cảm thấy không được yêu thương mà cố tình làm loạn, giống mấy thiếu nữ mới lớn thiếu thốn tình cảm, tìm mọi cách thử thách xem người ta có thực sự yêu mình không, hay chỉ vì ham danh lợi. Hứa Thi Gia rõ ràng đang áp dụng tiêu chuẩn của một mối quan hệ yêu đương để đòi hỏi từ cấp trên của mình. Tâm lý này có phần hơi méo mó. Nó giống hệt như mối tình đầu của Vương Diệc Chu, người từng làm loạn để ép anh chứng minh tình yêu, chứng minh rằng anh có thể vô điều kiện bao dung và dỗ dành cô ấy. Không hiểu sao, Vương Diệc Chu bỗng cảm thấy rùng mình thay cho Lâm Thư. Anh không biết mối quan hệ đầy bất ổn giữa hai người họ sẽ chính thức sụp đổ vào lúc nào. Lâm Thư quay về văn phòng, theo lịch trình gặp khách hàng, sau đó xử lý vài việc, gần giờ tan làm thì nhận được cuộc gọi nội bộ từ đối tác cao cấp Trần của Thiên Hạo: “Tối nay rảnh không? Tổng giám đốc Vương Diên Niên của Tín Hợp trưa nay vốn muốn hẹn cô ăn trưa làm quen, nhưng không may lúc đó cô lại không ở văn phòng. Nếu tối nay cô rảnh, ông ấy muốn mời cô dùng bữa.” Vương Diên Niên lại muốn hẹn cô sao? Lâm Thư tuy trong lòng hơi lo lắng, nhưng đã hẹn thì vẫn phải gặp. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ cô, Trần cười: “Vậy được, lát nữa tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho cô.” Trần là một “cao thủ cười” nổi tiếng ở Thiên Hạo, EQ rất cao, cách đối nhân xử thế luôn trơn tru, khéo léo. Anh ta đã quen biết Vương Diên Niên từ lâu vì phụ trách các nghiệp vụ của Tín Hợp, vì vậy dù thế nào, tối nay có anh ta ở đó, tình hình hẳn sẽ không đến mức khó xử. Điều này khiến Lâm Thư ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm hơn. *Pua: Một từ viết tắt, chỉ các phương pháp thao túng tâm lý để gây áp lực.