Hứa Thi Gia vừa nói vừa hồi tưởng, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế duy nhất giữa phòng: “May mà không làm đổ bát hoành thánh hôm đó, nếu không nóng bỏng cả chân, để lại sẹo thì thật khó coi, mà lại ảnh hưởng không tốt đến em.” Bỏng là chuyện của anh, liên quan gì đến cô? Lâm Thư không nói ra, nhưng Hứa Thi Gia dường như đoán được ý nghĩ trong đầu cô. Anh nở nụ cười đầy bí hiểm, hạ giọng nói: “Đùi anh chỉ để em nhìn thôi, có sẹo thì không quyến rũ nữa.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương