Một luật sư gặp phải vấn đề như vậy thì không thể tự mình tiếp nhận vụ án, càng không thể ra tòa. Lâu dần, Thiết Ngưu chỉ có thể mãi bị gạt sang một bên, làm các công việc hậu cần, văn thư lặt vặt.

Những đồng nghiệp cùng khóa với anh đều ngày càng trưởng thành, giàu kinh nghiệm hơn, nhưng chỉ riêng Thiết Ngưu là không thể sánh bước cùng họ. Đến lúc nhìn người khác tiến về phía trước, còn bản thân mãi dậm chân tại chỗ, không biết trong lòng Thiết Ngưu sẽ nghĩ gì?

Giáo sư Vương Hán Trung hiển nhiên không phải không hiểu lời ám chỉ của Lâm Thư.

Lâm Thư nhìn về phía giáo sư Vương Hán Trung:

“Thiết Ngưu nói anh ấy mắc bệnh, có bóng đen tâm lý khi tiếp xúc khách hàng. Nhưng khi tôi hỏi nguyên nhân, anh ấy lại không chịu nói.”