Khi Hứa Thi Gia cuối cùng cũng buông cô ra, cô mới đứng vững, nhìn lại phía tường nơi họ vừa dựa vào. Lớp bụi đã bị họ làm sạch, để lộ một khoảng hình người cao gần bằng cô, còn nơi cô bấu tay cũng để lại những dấu vết rõ ràng.

Hứa Thi Gia không kiềm được, hôn cô thêm một cái.

“Anh sẽ lau sạch.” anh nhìn cô, ánh mắt không rời, giọng nói khàn khàn vì nụ hôn vừa rồi, còn đọng lại chút dư âm của cảm xúc. “Không để ai phát hiện ra. Xóa sạch dấu vết phạm tội.”

Lâm Thư không cần soi gương cũng biết son môi của mình đã bị anh làm cho nhòe nhoẹt hết.

Cô xoa môi, muốn nghiêm khắc một chút nhưng lại không giấu được vẻ chột dạ. Giọng điệu có phần yếu thế: