Tối hôm trước, Lâm Thư trằn trọc mãi mà không ngủ được. Trong lòng cô vừa lo lắng vừa thẹn thùng, lại thêm chút bối rối và căng thẳng. Cuối cùng, cô chẳng ngủ được chút nào, sáng sớm đã đến văn phòng luật. Ban đầu, cô muốn dùng công việc để phân tán sự chú ý, nhưng không ngờ mình đến sớm mà vẫn có người còn đến sớm hơn. Rõ ràng hôm qua vừa xảy ra chuyện như vậy, thế mà bây giờ Hứa Thi Gia đang ngồi ở bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm túc. Khi Lâm Thư đi ngang qua, anh vẫn cúi đầu chăm chú vào tài liệu, trông còn có vẻ nghiêm chỉnh hơn bất cứ lúc nào. cô thoáng sửng sốt: “Gã này… chẳng lẽ uống rượu xong quên hết mọi chuyện rồi sao?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương