“Vân Tiên, tên rất hay, nó đẹp giống như em vậy!” Văn Bội Linh khen ngợi.Lần này Vân Tiên chỉ mấp máy môi đáp lời.“Được rồi được rồi, nếu không có việc gì thì quay về thôn Bản Kiều thôi, chuẩn bị phát lương thực và lều vải, các em còn phải thay trang phục huấn luyện nữa.”Giải quyết xong mọi chuyện mất khá nhiều thời gian, lúc này cũng đã không còn sớm, một sĩ quan huấn luyện đứng ra nói.Các học sinh nghe vậy thì lục tục quay trở về thôn Bản Kiều. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương