Mộc Doanh mỉm cười, sau đấy, cô ngừng lại, quan sát Vân Tiên từ đầu đến chân một lát rồi mới nói tiếp: “Thực lực của cậu… Rất mạnh! Bây giờ, chỉ sợ là mình không chịu nổi hơn ba chiêu của cậu mất! Có thể trở thành người duy nhất hoàn thành tất cả nhiệm vụ của tổ chức Ám Hồn, còn thoát khỏi bàn tay của tổ chức đó nữa, cậu thật sự không làm mình thất vọng!”
Mộc Doanh “qua đời” khi chỉ mới chín tuổi, ở trong tổ chức Ám Hồn được vài năm.
Cho dù như thế, người lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy cũng sẽ không đơn giản gì.
“Chúng ta nói chuyện của cậu đi!” Vân Tiên khoanh tay trước ngực, hơi nheo mắt lại nhìn Mộc Doanh.
Lúc này Mộc Doanh cười nhẹ, sau khi ngừng lại, cô nghiêm túc kể: “Lúc đấy, quả thật là mình đã chết rồi! Nhưng may mà trước khi thi thể của mình bị vứt cho đám chó săn, bộ não của mình đã bị một tên tiến sĩ biến thái trộm đi. Nói thế này thì có lẽ cậu sẽ dễ hiểu hơn, điều đó có nghĩa là mình của hiện tại vẫn là mình; Suy nghĩ, tư duy đều là của MY trước đây nhưng thân xác này không phải là của mình. Thi thể của mình đã không còn rồi, thân xác lúc này là của một cô bé khác. Khi xưa, tên tiến sĩ biến thái ấy đã cấy ghép bộ não của mình vào cơ thể của một cô bé đã tử vong, vậy nên mình mới có thể sống lại. Mục đích mà tiến sĩ biến thái kia cứu mình là vì muốn mình cải trang thành cô nhóc kia rồi ở bên người nhà của đối phương. Ha, cậu nói xem, có phải là mình rất may mắn đúng không? Tên tiến sĩ biến thái kia là nhà khoa học duy nhất nắm giữ phương pháp lắp ghép đại não của một người vào trong cơ thể của người khác trên thế giới này. Mình cũng là sản phẩm thí nghiệm thành công đầu tiên của ông ta. Đáng tiếc là sau khi cấy ghép đại não mình thành công vào trong cơ thể này, ông ta đã qua đời ngay vào năm tiếp theo. Còn mình thì đã có được một gia đình mới, sống dưới thân phận của bé gái này. Hiện tại, mình cảm thấy rất hài lòng về cuộc sống bây giờ.”