Chuỗi hiểu lầm kéo dài này, chẳng đem lại chút gì hài hước, ngược lại, lại nặng nề đến mức khiến người nghẹn thở. Sở Nguyệt Ly chống tay lên giường, dưới sự giúp đỡ của Cố Cửu Tiêu, chậm rãi ngồi dậy. Phong Cương lập tức ngồi xuống bên cạnh, trở thành chiếc gối tựa vững chãi cho nàng. Phong Cương và Cố Cửu Tiêu liếc nhau một cái, đều cảm nhận được sóng ngầm dưới vẻ bình thản của Sở Nguyệt Ly, nhưng không ai dám vạch trần. Lam Lận nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng mi khẽ run, rõ ràng cũng hiểu rõ mình đã đóng vai trò gì trong vở kịch báo thù này — và cả vị trí của Bạch Vân Gian trong đó. Sở Nguyệt Ly tựa vào người Phong Cương, không tiếp tục suy nghĩ về đống rối rắm kia nữa, chỉ nhìn Thất Huyền nói: “Tiếp tục kể đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương