Trong giấc mộng, Sở Nguyệt Ly vùng vẫy như người chìm dưới nước. Nàng chao đảo, trồi lên hụp xuống, đến khi cuối cùng cũng phá nước trồi lên, ý thức bừng tỉnh. Nàng há miệng thở dốc, nhưng lại chỉ đổi lấy một cơn đau thắt như ngạt thở nơi lồng ngực. Phong Cương lập tức đỡ nàng dậy, giúp nàng thuận khí, nhẹ giọng gọi: “Nguyệt Ly… Cố Cửu Tiêu, với quầng thâm nơi mắt, bưng bát thuốc mới sắc đến bên giường, đưa ra trước mặt nàng: “Nhịn chút đi, uống thuốc trước đã. Mấy ngày nàng hôn mê, chỉ có thể đổ được một ít thuốc vào miệng thôi. Mau, uống đi. Sở Nguyệt Ly thở gấp một hồi, rồi vươn tay nhận lấy bát thuốc, yếu ớt hỏi: “Lam Lận đâu rồi? Nàng còn nhớ rõ, hắn đã vì bảo vệ nàng mà chắn một mũi ám khí, không biết giờ tình hình ra sao. Cố Cửu Tiêu cười trấn an: “Hắn không sao, nàng uống thuốc trước đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương