Sở Mặc Tỉnh và Sở Thư Diên chạy theo Sở lão gia. Khi đi ngang qua Sở Nguyệt Ly, cả hai đồng loạt dừng bước, nói: “Chúc mừng tam muội. Sở Nguyệt Ly xoa xoa mặt, than nhẹ: “Một lúc dọa người, một lúc lại chúc mừng, da mặt ta chẳng theo kịp mấy người rồi. Sở Mặc Tỉnh và Sở Thư Diên đều ái ngại, vội chắp tay hành lễ. Sở Mặc Tỉnh nói: “Sau này sẽ tìm cơ hội bồi tội với muội. Sở Thư Diên gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ trong chớp mắt, mối quan hệ căng thẳng ban nãy liền biến thành tình cảm huynh muội hòa thuận. Sở Nguyệt Ly mỉm cười: “Được thôi. Ánh mắt nàng lướt qua Sở Hương Lâm, phát hiện nàng ta đã hoàn toàn đờ đẫn. Ánh mắt Sở Hương Lâm rơi vào một ấm nước nóng vừa đun sôi, nhưng mãi vẫn không động tay. Sở Nguyệt Ly nghĩ, nếu lúc này Sở Hương Lâm có thể cầm ấm nước tạt thẳng vào nàng, nàng còn có thể xem như nàng ta có chút cốt khí. Đáng tiếc, nàng ta không làm vậy. Giống như Triệu di nương, Sở Hương Lâm cũng là kẻ tham lam nhưng nhát gan, luôn ức hiếp kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh. Ngay cả ý nghĩ muốn báo thù, trong lòng nàng ta cũng phải cân nhắc xem có đáng hay không. Sở Mặc Tỉnh thấy ánh mắt Sở Nguyệt Ly hướng về phía Sở Hương Lâm, liền quay sang nói với Sở Thư Diên: “Tam đệ, đệ đưa tứ muội về nghỉ ngơi đi. Ta đi xem phụ thân có cần giúp gì không. Nói xong, hắn sải bước rời đi, đuổi theo Sở lão gia. Sở Thư Diên gật đầu, gọi nha hoàn của Sở Hương Lâm đến, đỡ nàng ta ra ngoài. Ngay khi cánh cửa khép lại, Sở Hương Lâm đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Sở Nguyệt Ly. Ánh mắt ấy như tẩm đầy độc dược, băng giá đến mức khiến người ta rợn tóc gáy. Nhưng Sở Nguyệt Ly chỉ đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời. Cánh cửa đóng sập, ngăn cách tầm mắt hai người. Sở Nguyệt Ly cúi xuống, nhặt bức thư của Triệu di nương lên xem. Chỉ thấy trên đó viết: “Tam tiểu thư từng bước ép sát, thiếp không còn mặt mũi để sống tiếp, đành đi theo con trai. Sở Nguyệt Ly giả vờ không hiểu, quay sang hỏi Sở phu nhân: “Mẫu thân, trong này viết gì vậy? Sở phu nhân trầm mặt, giọng không vui: “Khúc ma ma chẳng phải đã dạy con quy củ rồi sao? Lẽ nào bà ấy không dạy con biết chữ? Sở Nguyệt Ly thản nhiên đáp: “Khúc ma ma còn không biết chữ, thì làm sao dạy con? Nàng bước đến gần, nhìn chằm chằm vào mặt Sở phu nhân, thở dài một tiếng: “Chà, sắc mặt mẫu thân thật đen quá, nhìn đáng sợ thật đấy. Lẽ nào, mẫu thân cũng cho rằng cái chết của Triệu di nương liên quan đến con sao? Nếu vậy, con vẫn nên về quê thôi. Nói xong, nàng xoay người bước đi. Khoé môi Sở phu nhân giật giật, vội lên tiếng: “Chờ đã… Sở Nguyệt Ly cười lạnh trong lòng: Người bảo ta chờ thì ta phải chờ chắc? Nàng dứt khoát mở cửa, đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại. Sở phu nhân sững sờ, lập tức quay sang bảo Từ di nương: “Mau đuổi theo, kéo nó về đây! Từ di nương nhận lệnh, nhanh chóng chạy theo, nhẹ nhàng kéo tay Sở Nguyệt Ly, dịu dàng nói: “Tam tiểu thư, phu nhân mời tiểu thư quay lại. Sở Nguyệt Ly không trả lời, vẫn tiếp tục đi, nhưng bước chân chậm lại một chút. Từ di nương khẽ cười, giọng điệu mềm mỏng: “Được rồi, đừng giận nữa. Dù gì tiểu thư cũng là nữ nhi, sau này vẫn phải dựa vào nhà mẹ. Nếu làm căng quá với lão gia và phu nhân, sau này muốn qua lại cũng khó. Tam tiểu thư rộng lượng, quay lại đi. Sở Nguyệt Ly gật đầu, để mặc Từ di nương kéo nàng quay lại đại sảnh. Vừa vào đến nơi, nàng đối diện với Sở phu nhân. Sở phu nhân hơi gượng gạo cười một chút, rồi nói: “Cha con vất vả đón con về, là muốn con học quy củ, hưởng phúc, con phải biết cảm kích. Sở Nguyệt Ly cúi mắt, im lặng không nói. Sở phu nhân quay sang dặn Từ di nương: “Ngươi ra ngoài báo với đám hạ nhân, từ nay về sau, không ai được nhắc đến chuyện của Triệu di nương nữa. Nếu ai dám nhắc, đánh một trận rồi bán đi! Từ di nương cúi người nhận lệnh: “Nô tỳ tuân lệnh. Hành lễ xong, bà ta liền lui ra ngoài. Sở phu nhân đứng dậy, nhìn Sở Nguyệt Ly, nói: “Hầu gia đã gửi sính lễ đến, chứng tỏ người ta đã chọn con. Con cứ yên tâm quay về, chờ ngày làm tân nương đi. Sở Nguyệt Ly nhìn thẳng vào mắt bà ta, chậm rãi hỏi: “Nếu hôm nay không có sính lễ này, chẳng phải con đã bị đuổi về quê rồi sao? Khóe môi Sở phu nhân khẽ giật, giọng nói cũng chậm lại: “Con là con gái của lão gia, đi đâu, làm gì, đều phải nghe theo lão gia. Ta là mẹ con, dù có thương con, cũng phải nghe theo lão gia. Sở Nguyệt Ly nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói: “Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có thể tiếp tục ở trong phủ! Con thích nơi này lắm, ăn ngon mặc đẹp. Nói xong, nàng vươn tay kéo lấy cánh tay Sở phu nhân, nũng nịu: “Mẫu thân à, con sắp xuất giá rồi, cũng nên chuẩn bị ít đồ cưới chứ nhỉ? Mẫu thân cho con ít bạc, để con ra ngoài mua sắm một chút đi. Sở phu nhân vừa định từ chối, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bà ta đã nuốt lại, rồi gượng gạo nói: “Cũng được. Sở Nguyệt Ly nheo mắt cười: “Mẫu thân đúng là tốt nhất! Mẫu thân định cho con mấy trăm lượng đây? Ngón tay Sở phu nhân siết chặt lại, suýt chút nữa vung tay tát thẳng vào mặt nàng! Mấy trăm lượng?! Ngươi nghĩ ta là kẻ đào vàng chắc?! Bà ta cố gắng kiềm chế, hít sâu một hơi, rồi lạnh nhạt nói: “Cho con năm mươi lượng. Trong phủ không dư dả, số bạc này còn phải lấy từ của hồi môn của ta đấy. Sở Nguyệt Ly lắc lắc cánh tay bà ta, nũng nịu: “Năm mươi lượng ít quá, ít nhất cũng phải một trăm lượng chứ! Phụ thân còn bảo không thể để con quá nghèo nàn nữa kìa. Mẫu thân xem, con chỉ có hai bộ y phục này thôi. Mẫu thân, phụ thân đã nói làm hẳn tám bộ cho con, con vẫn còn nhớ đấy nhé. Sắc mặt Sở phu nhân liên tục thay đổi, cuối cùng cứng ngắc gật đầu: “Được, cho con một trăm lượng. Sở Nguyệt Ly đột nhiên ghé sát vào mặt bà ta, khiến Sở phu nhân giật mình lùi lại, tức giận quát: “Ngươi làm gì?! Sở Nguyệt Ly nhướng mày, cười nói: “Con thấy da mẫu thân mịn màng quá, muốn ngửi thử xem mẫu thân dùng loại phấn nào, sau này ra ngoài sẽ mua tặng mẫu thân. Sở phu nhân ngồi lại ghế, lạnh nhạt nói: “Coi như ngươi có lòng hiếu thảo. Sau đó, bà ta cao giọng gọi: “Quy Như. Một nha hoàn từ trong đi ra, cúi đầu thưa: “Nô tỳ có mặt. Sở phu nhân nói: “Đưa cho tam tiểu thư một trăm lượng ngân phiếu. Quy Như có chút kinh ngạc, lén nhìn Sở Nguyệt Ly một cái, sau đó mới xoay người vào phòng, lấy ngân phiếu đưa cho nàng: “Tam tiểu thư, xin nhận lấy. Sở Nguyệt Ly mở tờ ngân phiếu ra, trợn tròn mắt, giọng điệu khoa trương: “Woa! Đây chính là ngân phiếu sao! Sở phu nhân nhìn nàng đầy khinh thường, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại. Sở Nguyệt Ly cất ngân phiếu vào tay áo, rồi xoay người đi ra ngoài. Nhưng Sở phu nhân đột nhiên lên tiếng: “Để lại thư của Triệu di nương. Sở Nguyệt Ly khẽ giật mình, sau đó vỗ trán, lộ vẻ hối lỗi: “Hỏng rồi! Lúc nãy ra ngoài vội quá, không biết đã làm rơi ở đâu mất rồi! Sở phu nhân lập tức mở mắt, trừng mắt nhìn nàng. Sở Nguyệt Ly vội nói: “Con đi tìm ngay đây! Sở phu nhân lạnh giọng ra lệnh: “Quy Như, kiểm tra trên người tam tiểu thư xem có không. Có khi nàng ta quên mất, giấu trong tay áo rồi. Quy Như nhận lệnh, tiến tới lục soát trên người Sở Nguyệt Ly. Nàng ta giống như bị nhột, liên tục né tránh. Cuối cùng, lục thế nào cũng không tìm thấy. Sở phu nhân lại quay sang Quy Như, ra lệnh: “Ngươi theo tam tiểu thư đi tìm. Lá thư đó có những lời không thể để người ngoài thấy. Quy Như cúi đầu nhận lệnh: “Nô tỳ tuân lệnh. Sau đó, nàng ta cùng Sở Nguyệt Ly ra ngoài tìm kiếm. Kết quả, vẫn không có gì. Một chứng cứ quan trọng như vậy, làm sao Sở Nguyệt Ly có thể để người khác hủy đi? Hừ…