Hoàng thượng gào rống trong đau đớn, tung một quyền đấm thẳng vào ngực Đào công công, còn định đánh tiếp thì bị Bạch Vân Gian dùng kiếm ép lùi. Hoàng thượng xoay người định giết Bạch Vân Gian, nhưng Đào công công đã lao lên giao đấu với hắn. Dù bị đánh đến thổ huyết, hắn vẫn dùng hai ngón tay đâm mù con mắt còn lại của hoàng thượng. Đào công công cười lạnh: “Ngươi quả thật mù, bằng không sao lại vì một nụ cười của ta mà sinh tâm niệm không nên có? Để hôm nay, ta khiến ngươi mù vĩnh viễn. Hai mắt hoàng thượng đổ máu, máu đỏ và dịch trắng hòa lẫn chảy ròng xuống mặt, ghê tởm đến mức khiến người rùng mình. Hắn rít gào như điên, vừa gọi vừa hét lớn: “Xuân Nhiễm Chi! Xuân Nhiễm Chi! Xuân! Nhiễm! Chi! Đào công công bình tĩnh lấy khăn tay lau sạch ngón tay, chậm rãi nói: “Ngươi không xứng gọi tên này. Xuân Nhiễm Chi, Trần Sinh, và ta — tất cả đều hận ngươi. Ngươi đã giết cả nhà họ Xuân, giết chết một Xuân Nhiễm Chi lương thiện, một Xuân Nhiễm Chi có thể cưới vợ sinh con, ngươi đã giết chết chính ta… Nghe được tiếng động từ Đào công công, hoàng thượng lập tức lao về phía hắn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương