Khi đến được thành trì ở Bắc địa, Sở Nguyệt Ly phát hiện nơi đây chỉ còn vài binh sĩ ráng gượng thủ thành, còn dân chúng thì đã không rõ tung tích. Tướng giữ thành — Quy Đức tướng quân — thì ngồi vắt vẻo trên tường thành, trông như nửa sống nửa chết, hai mắt đờ đẫn nhìn ra xa, chẳng rõ đang nghĩ gì. Lúc này, cổng thành đang mở toang, thậm chí cánh cổng đã vỡ nát không ra hình dạng gì, cả tòa thành nhuốm khí tức bại binh sau khi mất thành. Tuy nhiên — không có xác chết, không có máu tanh. Sở Nguyệt Ly đi một vòng quanh cổng thành không người canh giữ, sau đó ra ngoài, ngẩng đầu hỏi:“Tướng quân, dân chúng đâu rồi? Quy Đức tướng quân không trả lời, làm như không nghe thấy. Sở Nguyệt Ly thản nhiên rút ná bắn thẳng một phát. Quy Đức tướng quân bị đánh tỉnh, suýt thì rơi khỏi tường thành, lập tức mắng to:“Đứa nào... con rùa chết tiệt nào…Vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy là Sở Nguyệt Ly, bỗng khựng lại, nghẹn họng không mắng tiếp được nữa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương