Từng ngày từng ngày, nạn thiên tai ngày càng nghiêm trọng, tấu chương cầu cứu chất chồng như núi, lại thêm tin tức nước Ỷ thao luyện binh mã nơi biên giới, liên tục đổ ập xuống đầu hoàng đế Đại Yến. Cuối cùng, ông cũng chịu không nổi nữa, đành sai Đào công công đi tìm Sở Nguyệt Ly để… vay bạc. Hai người hẹn gặp trong một tửu quán nhỏ. Sau khi cụng vài chén, cạn hai bình rượu, cả hai liền chia tay không một lời dư thừa. Ai cũng không phải kẻ ngốc, đều biết mình và đối phương muốn gì — hợp tác là cùng thắng. Hoàng đế nghe Đào công công hồi báo rằng Sở Nguyệt Ly không tỏ thái độ gì, liền nổi giận một hồi, sau đó vò đầu day trán, triệu nàng đến ngự thư phòng. Sở Nguyệt Ly đến đúng hẹn. Hoàng đế làm bộ làm tịch đủ kiểu, rồi mới lên tiếng:“Trẫm biết ngươi là ai, ngươi cũng không cần giả vờ nữa. Ngươi luôn lo nghĩ cho bách tính. Nay Đại Yến gặp năm thiên tai, dân chúng lầm than. Nếu ngươi chịu bỏ tiền ra cứu tế, trẫm sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ, cho phép Vân Gian cưới ngươi làm phi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương